Chap 22
Chủ tịch Chankimha vô cùng ngạc nhiên và vui mừng sau câu chuyện ly kỳ đứa con gái cưng kể lại với mình, Freen đã gặp được một cao nhân trong chuyến du lịch có thể chữa trị được căn bệnh tim bẩm sinh của cô mà ngay cả những bác sĩ tài giỏi nhất hiện nay cũng phải lắc đầu chào thua.
"Nếu không tận mắt nhìn thấy con gái của ba khỏe mạnh tràn đầy sức sống như thế này, quả thật ba vẫn còn rất bán tính bán nghi." - Nụ cười không dứt vui vẻ hiện lên cả khuôn mặt đã nhuốm màu thời gian, chủ tịch Chankimha nói tiếp: "Ta muốn gặp vị cao nhân đã cứu sống con gái của mình để nói lời cảm ơn."
Freen mỉm cười khoác lấy cánh tay ba mình ngăn sự kích động của ông lại: "Ba đừng gấp, cao nhân đó quen ẩn mình ở nơi hoang vu vắng vẻ không thích sự ồn ào nơi đây, nhưng nếu ba muốn cảm ơn có thể làm một việc thiết thực hơn, chính là hãy thưởng cho vệ sĩ của con thật hậu hĩnh, cũng nhờ có cô ấy con mới gặp được cao nhân chữa khỏi bệnh, mà cao nhân này lại là người thân của Becky."
Thêm một sự bất ngờ khác từ chủ tịch Chankimha, ông lập tức đồng ý ngay: "Thưởng, đương nhiên phải thưởng lớn chứ. Cứu sống con gái yêu quý của ta thì đúng là có công rất lớn rồi. Nhưng mà..."
Freen lo lắng nhìn lại ba mình: "Có chuyện gì sao ba?"
"Dù sao chúng ta cũng nên đến bệnh viện một chuyến kiểm tra tổng quát lại lần nữa, như thế ba mới yên tâm được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện này đơn giản thôi mà."
.
.
.
Becky nhăn mặt, lẩm bẩm nói với Freen: "Ai là người thân với tên thiên sứ đáng ghét đó chứ, trước đây tên đó còn từng muốn giết tôi nữa đấy."
Freen đứng phía sau bóp vai cho Becky dỗ: "Chị nghe người ta nói có đánh nhau mới thân thiết với nhau được mà, trước mắt chị chỉ mượn danh tiếng của anh ấy nói với ba, nếu ông thật sự muốn tìm người xác nhận thì nhờ em nhắn với Henry một tiếng là được."
"Phiền phức thật! Hắn ta cũng có giúp ích được gì đâu, đều là do tôi làm cho chị thôi."
Thêm một nụ cười khác, Freen vòng tay cúi xuống ôm lấy Becky đang ngồi trên ghế ngon ngọt nói tiếp: "Thế nên chị mới xin ba thưởng cho em thật nhiều tiền, từ giờ em cũng coi như là đại gia nắm được tài sản lớn không lo ăn lo mặc nửa đời còn lại rồi đó."
Becky nhìn thấy sổ tiết kiệm đề tên của mình với số dư khổng lồ bên trong tâm tình mới dịu xuống một chút, nhưng cô đã có nỗi bận tâm khác: "Thân phận trước đây của tôi là vệ sĩ, so với tiểu thư là chị có khoảng cách quá lớn..."
"Mạng của chị là do em cứu, chỉ tính điều này thôi em đã rất đáng trân quý hơn bất kỳ ai khác. Bây giờ chị cảm thấy có chút hối hận..."
Becky bất an vội quay đầu nhìn lên Freen hỏi: "Chị hối hận rồi sao?"
"Phải, nhưng không phải chuyện em đang nghĩ đâu, chị chưa bao giờ hối hận vì đã yêu em hết."
"Vậy chị hối hận điều gì?"
"Đáng lẽ ra em nên đưa chị trở về nhà trước, chứng minh thân phận ma thần của em trước mặt ba chị rồi hãy đem nội đan cho chị, có như thế