Chap 55
Push dọn một bàn ăn thịnh soạn với toàn những món Apinya thích ăn, tất nhiên do đích thân anh nấu. Freen được Becky dắt đến bàn ngồi xuống, ánh mắt không giấu đi sự cảm thán trước cách quan tâm của lão ma thần với thánh mẫu.
"Đồ chay không ngờ có thể làm được nhiều món ngon như vậy. Anh có lòng rồi!" - Freen hài lòng sau khi vừa uống một ngụm súp nóng.
Push vẫn rất ân cần gắp thức ăn cho vào chén của Freen, ai nhìn vào không biết còn tưởng anh mới chính là chồng của Freen, hành động này không khỏi làm cho Becky thấy khó chịu.
"Chỉ có ba người ăn, anh nấu nhiều như thế sẽ rất lãng phí đó." - Becky vừa ăn vừa bắt bẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Push ngược lại chẳng thèm quan tâm, nhìn bụng Freen hỏi: "Em có cảm nhận được mùi vị không Apinya?"
"Dù không cảm nhận được nhưng tôi cũng ghi nhận tấm lòng này."
Freen khẽ cười nhìn vẻ mặt bí xị của Becky, cô gắp một đũa rau cho vào chén của cô ấy: "Em ăn đi! Chuyện nhỏ nhặt thế cũng chấp nhặt làm gì, đều là tốt cho mẹ con chị thôi."
Push nhướng mày nghĩ ra một ý tưởng liền buộc miệng nói: "Apinya, nếu em có thể phong ấn pháp lực trong thai nhi, vậy Freen có thể tạm thời phong ấn tâm thức của mình để Apinya cùng tôi được ở riêng với nhau không?"
"Không được! Tuyệt đối không được!" - ngay và luôn là câu cự tuyệt dứt khoát không cần suy nghĩ của Becky, cô đập mạnh đũa xuống bàn lườm Push đến muốn tóe lửa: "Anh nghĩ thôi cũng không được nghĩ đến!"
"Tôi hứa sẽ không động đến một sợi tóc của vợ cô, chỉ là tôi cũng muốn có khoảng thời gian riêng tư bên cạnh Apinya." - Push nghiêm túc hứa, có những chuyện sau này khi Apinya tái sinh, bọn họ sẽ có trải nghiệm sống khác, cảm giác dù chân thật đến đâu cũng không thể giống như những ký ức hiện tại Apinya đang có.
Freen đồng cảm với Push, nhìn sự chân thành trong đôi mắt da diết thâm tình của anh cô đã bị làm cho cảm động: "Tôi có thể tạm phong ấn tâm thức của mình để hai tiền bối được nói chuyện riêng với nhau."
Becky nhăn mặt định phản đối nhưng đã bị Freen nắm chặt tay cô lắc đầu ngăn lại, lần này Becky mới chịu im lặng trong bất mãn.
"Các người thật quá đáng, ỷ đông mà ức hiếp một ma thần nhỏ bé như tôi."
Becky nói xong liền đứng dậy rời khỏi, nếu không thể ngăn cản được cô không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa, nghĩ mà tức cái lồng ngực. Mà cho dù Becky có không rời đi thì chắc gì hai lão cáo già bạo lực đó để yên cho mình ngồi đó, không khéo lại bị ném ra ngoài một cách tàn nhẫn cũng