" Lễ Tình Nhân năm đó rốt cuộc Jennie bé nhỏ hai vai run lên bần bật, tay ôm lấy miệng ngăn tiếng nấc, nước mắt nước mũi đầy cả mặt chạy vụt vào nhà trong sự ngỡ ngàng của ông Kim, chẳng ai trong nhà biết Jennie bị làm sao, dì Han cũng cảm thấy rất lạ, buổi sáng sắp đến trường thấy nàng còn tung tăng, hớn hở mong đợi cái gì đó, người già như dì đương nhiên không quan tâm lắm đến việc hôm nay là ngày lễ gì, vì vậy vừa lo lắng cho Jennie vừa khó hiểu.
- Ông chủ, buổi sáng tôi để ý thấy cô chủ nhỏ mang quà đi tặng ai đó, hình như là cho Jisoo.
Tài xế kiêm trợ lý của ông Kim năm đó là người phụ trách việc đưa đón Jennie đi học, bình thường có thêm cả Jisoo và Lisa đi cùng, nhưng hôm đó hai người kia lại đi trước, Jennie lấp ló đến sau làm anh ta chú ý quan sát nàng rất kĩ.
- Vậy sao, nó mang tặng con bé đó à?
Ông Kim nghe đến việc này liền rời mắt khỏi điện thoại, đưa mắt nhìn trợ lý chăm chú, ông cũng cảm thấy Jennie bám lấy Jisoo từ nhỏ đến lớn nhưng cũng không quan tâm lắm vì bận việc phải đi đi về về giữa nước ngoài và Hàn Quốc liên tục, thời gian ở nhà không quá mấy tiếng một tuần, không nghĩ là con gái mình có tình cảm đặc biệt với một đứa nhỏ ông mang về từ bãi rác ngoài kia, lại còn không phải là đàn ông.
- Tôi thấy cô chủ ghi tên vào những viên chocolate, còn tự tay làm nó.- Anh trợ lý gật đầu như xác nhận, anh ta đặc biệt rất trung thành với ông Kim.
- Dì Han, ở nhà mấy đứa nhỏ có gì đặc biệt xảy ra không?
Ông Kim hắng giọng hướng dì Han đang trong bếp hỏi dò, dì Han tuy có chút cảm nhận rằng Jennie đối với Jisoo khác biệt, mà Jisoo cũng xem Jennie là ngoại lệ của mình nhưng khi chạm ánh mắt ông Kim khiến dì ngập ngừng, dì sợ ông ấy sẽ làm gì đó tổn thương Jisoo, bởi dì biết ông ấy xem Jennie như viên ngọc quý trong tay, nhất định không để Jisoo chạm đến được Jennie đâu.
- Tôi hỏi dì không nghe sao?- Ông Kim nhìn qua đã biết dì Han giống ông ta cái gì đó, lập tức muốn lớn tiếng làm dì hơi sợ.
- Tôi...thật ra bọn nhỏ hay thường trêu chọc nhau thôi ông chủ, tôi không nghĩ là có gì đó.- Dì Han rất thương Jisoo và Lisa nên không muốn nói gì hết, đành phải lãng sang chuyện khác.
Ông Kim nghe qua là biết dì Han đang che dấu cái gì đó, càng làm khẳng định trong lòng ông ta là đúng, Jennie thật sự có cảm xúc đặc biệt với Jisoo, mà chắc là Jisoo kia cũng như thế với con gái ông, giờ mới nhớ ra là nhiều lần ông nhìn thấy Jisoo ngắm con gái ông với ánh mắt rất lạ, nhưng hôm nay Jennie lại khóc, xem ra con gái ông có chút hiểu lầm, người từng trải đương nhiên biết Jisoo đó đối với con gái ông là như thế nào.
- Ông chủ, cô chủ nhỏ tính tình rất tin người, ông có nhớ lần đầu tiên gặp mặt, cô chủ đã đem con gấu bông yêu thích nhất đi đâu cũng không rời tặng cho Jisoo, con gấu bông đó không cho ông chạm vào mà lại tặng người mới gặp lần đầu tiên.
Anh trợ lý đem những suy nghĩ trong lòng nói ra, ông Kim nhíu mày, có lẽ ông ta đoán được ý tứ trong lời nói của cậu ta nhưng cũng phải hỏi lại xác nhận.
- Ý cậu là sao?
- Nếu cô chủ nhỏ có tình cảm với Jisoo, tôi sợ một ngày nào đó ông quyết định nghỉ ngơi, giao tài sản cho cô chủ, cô ấy sẽ đem tặng hết cho Jisoo.
Ông Kim nghe vừa dứt câu liền nheo mắt nhìn trợ lý trừng trừng, trong lòng ông ta đột ngột tính toán, cậu ta nói rất đúng, Jennie trong sáng và tin người, mà cơ nghiệp này ông phải gầy dựng bao nhiêu năm, bao nhiêu tiền của không thể rơi vào tay người ngoài, nhưng mà ông đủ biết Jisoo rất tài giỏi, nếu làm quá thì Jisoo có thể phản kháng, mục đích ban đầu đem Jisoo về nhà cho ăn học để sau này giúp đỡ Jennie ngồi vững ở cái ghế bao nhiêu năm ông ta xây dựng có thể sẽ không thành công, mà Jennie cũng bướng, thích cái gì thì nhất định chỉ thích một thứ đó mãi, phải tìm cách gì đó vẹn toàn hai bên.
Ông Kim đứng dậy đi lên phòng Jennie, gõ cửa nhẹ nhàng nhưng nàng không mở, đành phải bảo dì Han lấy chìa khoá dự phòng, đến khi bước vào mới thấy nàng cuộn tròn trong chăn còn đang khóc rất thương tâm.
Ông ta vừa xót con mình vừa tức giận trong lòng, ngồi xuống cạnh Jennie, Jennie mở mắt nhìn ông ta sau đó liền quay đi hướng khác, nàng đang không muốn nói chuyện với ai.
- Jennie, nghe ba nói.
- Con không muốn ai làm phiền con.- Jennie hét lên.
- Jennie, có phải con thích Jisoo không, ngoan không cần khóc, ba làm chủ cho con.- Ông ta nhẹ giọng dỗ dành.
- Ba làm sao được chứ, chị ta đáng ghét nhất trên đời.
Jennie tuy là đang khóc nhưng nghe ba mình nói sẽ làm chủ thì cũng tò mò xoay lại, cuối cùng nàng vẫn chỉ là đứa trẻ ngốc tin lời ba, bị một người ba tâm cơ đem ra lợi dụng, không biết nếu một ngày Jennie biết ra sự thật thì nàng sẽ đối với ông ta thế nào đây?
- Ngoan, con có muốn kết hôn cùng Jisoo không?- Ông Kim vuốt tóc Jennie dỗ dành thêm, ông biết Jennie rất chịu ngọt, chỉ cần dỗ ngọt một chút là sẽ tin ngay.
- Kết hôn? Hừm...chị ta hứa rồi chị ta đã quên, kết hôn cái gì chứ?!!- Jennie nghe đến kết hôn thì phấn khởi trong lòng nhưng nghĩ lại Jisoo khiến nàng rất buồn.
- Ba sẽ nói chuyện với Jisoo, bây giờ nó không thích con thôi nhưng kết hôn rồi lâu ngày sinh tình sẽ thích.
- Ba nói thật sao?- Jennie mừng rỡ trong lòng, nàng đưa tay lau nước mắt, ngồi dậy ôm chầm lấy ba mình.
- Đương nhiên, nhưng mà Jennie phải nghe lời ba, đối với người đang chưa có tình cảm với con, mà con khóc lóc, khổ sở, tỏ ra yêu thương người ta thì
người ta càng bỏ mình đi nhanh hơn.
Ông Kim dùng những lời lẽ