Jisoo một mình đi dạo, hai tay cho vào túi áo khoác vì trời đã trở lạnh hơn vào buổi đêm, cô nhìn những người đang đi cùng nhau trên đường lại cảm thấy rất cô đơn, nhưng nghĩ đến những điều tốt đẹp đều không dành cho cô, Jisoo tủi thân đến mức không thể đi nhanh được nữa, cô ngước mặt lên trời cố ngăn cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
Rất lâu rồi mỗi lần ra ngoài vào buổi tối, nhìn thấy người ta nói cười vui vẻ cùng những người bên cạnh, họ khoác tay nhau, cho nhau những cử chỉ ấm áp thì Jisoo trong lòng vô cùng nặng trĩu.
Jisoo cuối xuống nhìn chân mình, đôi giày cô đang mang có chút cũ nhưng cô rất thích, là Jennie tặng cô vào dịp sinh nhật nào đó, Jisoo lặng lẽ rơi nước mắt, tự nhiên cảm giác nhớ người ta vô cùng, mới có một tuần mà như mấy năm không gặp, cô nhớ nụ cười của Jennie, nhớ mỗi lần nhìn thấy em ấy, cho dù em ấy đối xử với cô như thế nào thì lòng Jisoo cũng chỉ có hình bóng em ấy.
Một lúc sau Jisoo lại vô tình nhìn vào cửa kính một căn nhà, phát hiện bóng người ở phía sau lấp ló, ban đầu cô hơi nhíu mày sợ là kẻ xấu nhưng nhanh chóng phát hiện ra người đang lấp ló theo dõi mình đằng sau là ai, cái thân thể bé nhỏ đó còn là ai khác được nữa, Jisoo chỉ lặng lẽ thở dài, hít một hơi sâu như tỏ vẻ không quan tâm mà đi tiếp.
Jennie nảy giờ đã đi theo Jisoo rất lâu rồi, nàng đã phải dùng rất nhiều cách theo dõi, chi tiền cho thám tử để tìm được nơi ở của cô trong tuần qua, thậm chí còn đến nhà Lisa ăn vạ không chịu đi, nhưng đến khi biết Jisoo đang ở đâu thì nàng chẳng dám gặp mặt, chỉ là thấy rất nhớ Jisoo nên cứ như vậy mà bám theo người ta.
Jennie cứ chạy theo bước Jisoo, dường như chị ấy càng đi càng nhanh, sau đó nàng chẳng còn nhìn thấy Jisoo ở đâu nữa vì cô đã rẽ vào con đường rất nhiều người qua lại, Jennie hoang mang xoay đầu liên tục tìm kiếm, nàng có chút hốt hoảng khi nhận ra nàng không hề quen thuộc con đường này, không cẩn thận va vào người xung quanh khiến Jennie loạng choạng muốn ngã, cũng may là Jisoo không biết từ đâu ôm lấy vòng eo nàng kéo sát vào người để tránh đụng chạm những người xung quanh.
Jennie bị bất ngờ nên cả người đông cứng, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm Jisoo, tay nàng bấu lấy cánh tay cô, trái tim Jennie như nhảy cẫng lên, đập liên hồi.
Jisoo cũng nhìn chằm chằm nàng, tay vô thức kéo nàng sát vào người mình hơn nữa vì sợ Jennie ngã, khuôn mặt hai người đang ở rất gần nhau, còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, nhưng rồi đột nhiên Jisoo lại buông nàng ra.
- Theo dõi người khác là hành động phạm pháp.- Jisoo tim cũng đập rất nhanh, cô không dám để nàng thấy bản thân cô vì ôm nàng như vậy mà đang đỏ mặt lên.
- Ai?- Jennie biết Jisoo đang nói mình nhưng cũng giả vờ ngó nghiêng.
- Về nhà đi.- Jisoo lo lắng nhìn Jennie, chính cô còn cảm thấy lạnh, Jennie cũng không khá hơn đâu, mũi nàng đã ửng đỏ hết lên rồi.
- Em muốn đi ăn, em đói.- Jennie đột nhiên kéo tay áo Jisoo lại, tay còn lại xoa nhẹ bụng mình tỏ ra nhăn nhó, nàng sợ chị sẽ bỏ đi mất.
- Chị gọi xe cho em, về nhà ăn cơm dì Han nấu.- Jisoo rất muốn trách mắng Jennie ngốc, bướng lắm, nhưng nghĩ cũng là không nên, cô không có quyền gì la mắng hay bắt ép em ấy làm theo ý cô.
- Em muốn ăn mấy cái ở đây.- Jennie nhìn xung quanh, lấy tay chỉ chỉ những hàng quán ven đường, nàng cũng không rõ người ta bán cái gì ở đây nhưng mục đích chính vẫn là muốn Jisoo quan tâm, đừng từ chối nàng.
- Jennie...
Jisoo bất ngờ nghiêm giọng, cô không biết Jennie làm sao nữa, dạo trước đã khác, bây giờ cô rời đi rồi, đơn ly hôn cũng đã kí trước rồi mà Jennie vẫn như thế tìm cô, là em ấy đột nhiên mất đi một người lúc nào cũng xuất hiện trong nhà nên thấy thiếu vắng liền đi tìm hay là có ý gì khác?!!
- Chị không cho thì em đi một mình vậy. Xin lỗi đã làm phiền chị.
Jennie cảm giác mình bị la liền xụ mặt xuống, hai tay nàng đan vào nhau, dậm chân một cái như giận dỗi, cảm giác trong lòng rất buồn, có lẽ nàng đang khiến Jisoo cảm thấy nàng phiền phức, Jennie nghĩ rồi lặng lẽ quay lưng, chầm chậm từng bước muốn rời đi.
Jisoo ở đằng sau thấy nàng như thế liền không đành lòng, cô biết phải làm sao bây giờ, cô đã muốn dứt khoát quên đi nhưng Jennie cứ như vậy cô chỉ càng yêu em ấy thêm nhiều hơn nữa, cô không thể buông tay khi thấy bộ dạng em ấy đáng yêu như vậy.
- Đi nhanh lên.- Jisoo đấu tranh tư tưởng một hồi cũng quyết định đi nhanh qua người nàng, lúc đi ngang còn quay sang nàng nói nhỏ nhẹ, Jennie nghe xong hai mắt to tròn bất ngờ nhìn nhưng lòng nàng rộn ràng, thích thú, nàng vui vẻ chạy theo người đằng trước, chứng tỏ Jisoo đã cho nàng đi chung.
- Chúng ta ăn gì vậy?-Jennie vô thức khoác tay Jisoo, Jisoo quay sang nhìn thì nàng lại thả ra, bĩu môi nhìn xuống ngón chân.
- Muốn ăn gì?
Jisoo nhìn nàng, nhịn không được muốn đưa tay lên xoa đầu nhưng may là rút lại nhanh chóng, tuy cố tỏ ra thờ ơ nhưng thật sự trong lòng Jisoo rất quan tâm, chưa bao giờ cô từ chối Jennie nỗi.
- Cái gì cũng muốn ăn, ăn chị luôn.-