Jisoo lái xe đưa Jennie đến địa chỉ người đó cho, cô biết Jennie đang cảm thấy rất lạ lẫm nhưng sâu thẳm trong lòng Jennie bị lay động bởi một tiếng "mẹ", nàng chắc cũng đang rất nôn nóng.
Jisoo thật mong chờ và muốn len lỏi một tia hi vọng rằng người đã gọi đến là nói thật, bởi Jennie xứng đáng có mẹ yêu thương, cô biết từ nhỏ đến bây giờ mỗi lần ra ngoài nhìn thấy người mẹ nào đó chăm sóc con gái thì nàng vẫn luôn nhìn theo với ánh mắt khao khát, có những lần thẫn thờ rồi lại tự mình xúc động.
Lúc đi học Jennie còn cười buồn, nói với Jisoo rằng muốn có mẹ cằn nhằn nàng như những bạn cùng lớp, có mẹ nấu cơm cho mỗi khi về nhà, có mẹ an ủi vỗ về, nghe nàng tâm sự tuổi mới lớn, những thứ hình thành trong cơ thể mà nàng không thể nói với Jisoo được vì ngại, dì Han dù có ở bên nàng nhưng vẫn luôn xem mình là phận làm thuê, không bao giờ thoải mái la rầy nàng như mẹ được, người ta sẽ rất khó chịu khi mẹ lải nhải bên tai nhưng chỉ có những người chưa một lần được mẹ thương thì mới khát khao đến thế.
Jisoo biết ngoài việc đem lòng yêu cô, Jennie luôn khao khát có gia đình đầy đủ thành viên, gần gũi và yêu thương nhau, không phải một người ba lạnh lùng, bỏ lại nàng cùng với những người giúp việc và một người mẹ hơn 20 năm không biết mặt, nàng khao khát một gia đình ba mẹ nói cười với con cái, một bữa cơm đầy đủ mọi người vây quần bên nhau.
Jisoo một tay lái xe, một tay nắm lấy bàn tay nàng, Jennie đang căng thẳng, lòng bàn tay toát mồ hôi mặc dù thời tiết không nóng.
- Bà xã, em thả lỏng một chút, chúng ta còn phải xác nhận xem người phụ nữ có thật không, có chị ở đây với em, yên tâm đi.
- Dạ...em biết...
Jennie quay sang cười với Jisoo để cô an lòng, nàng cảm thấy may mắn khi Jisoo đang ở đây với nàng, cùng nàng đi gặp người tự xưng là mẹ đó, nếu không có Jisoo khuyên can và thuyết phục nàng đi xem thử thì nàng không dám đi, không có can đảm đi, thậm chí nàng đang sợ một kẻ lừa đảo.
Jisoo đưa mắt đánh giá khu vực xung quanh, một khu sinh sống bình thường nhưng có phần xa trung tâm thành phố do là đường núi, người dân ở đây cũng không nhiều, nhìn sang kính chiếu hậu cô cẩn thận gật đầu với chiếc xe đằng sau, không để Jennie biết cô đã nhờ Lisa sắp xếp một vài vệ sĩ thuê bên ngoài đi theo cả hai.
Từ ngày rời khỏi Kim gia ra bên ngoài làm việc, tiếp xúc nhiều hơn với khách hàng và cả những thứ Ji Yoon và Chủ Tịch Kim dạy bảo, Jisoo đã có lòng đề phòng mọi thứ, chuyện như cuộc gọi này cũng nên đề phòng, Jennie còn có thân phận cao, nhất định kẻ muốn kiếm lợi từ nàng cũng không ít, mà đến chính Jisoo còn chẳng biết, không cần tự mình chuẩn bị vệ sĩ, vì từ sau vụ tai nạn xe, luôn có vệ sĩ của JS để mắt đến cô trong tầm kiểm soát, vì thế mà con đường núi còn xuất hiện một chiếc xe thứ ba - người của Chủ tịch Kim sắp xếp, Jisoo muốn bảo vệ Jennie thì luôn có người muốn bảo vệ Jisoo.
Jennie thấy Jisoo dừng xe trước một căn nhà nhỏ thì nàng nhíu mày, đến rồi sao, người ở trong đó có thể nói thật hoặc nói dối muốn được lợi tiền bạc từ nàng, nhưng nếu là thật thì đó chính là người đã sinh nàng ra, ba nàng không hề nói rằng mẹ đã mất, cho nên khả năng người này là mẹ đúng là có 50% sự thật.
Jisoo mở cửa xe để Jennie ra ngoài, nắm lấy bàn tay nàng thật chặt, để Jennie ở sau lưng che chắn mà nhấn chuông cửa. Jennie nép mình đằng sau cô, cảm thấy Jisoo rất có trách nhiệm, bờ vai Jisoo an toàn vô cùng, người này thật sự xứng đáng để trao gửi cả đời, sự dịu dàng và ôn nhu của Jisoo tiếp thêm cho nàng rất nhiều sự an tâm.
- Chị, để em nhìn người đó một chút.
Jennie hít một hơi, lấy hết can đảm sau khi suy nghĩ cũng đặt tay lên vai Jisoo, nàng muốn nhìn thấy người đã gọi cho nàng trước, Jisoo hơi chần chừ nhưng rồi cũng gật đầu để nàng bước lên. Cửa nhà nhanh chóng mở, một người phụ nữ trạc tuổi nhìn Jennie rất lâu, ánh mắt từ ngỡ ngàng không dám tin đến vui mừng xúc động nhưng lại cố gắng kìm nén, cánh tay bà cũng siết chặt tay nắm cửa.
- Jennie...là con....con đến thật sao...?
- Xin hỏi, bà....là người đã gọi cho tôi sao...???
Jennie thầm đánh giá người phụ nữ trước mặt, bà ấy không mang dáng vẻ gì là cao sang, lại chân chất và hiền lành, bà ấy mặc trang phục thoải mái ở nhà và bà ấy rõ ràng biết rõ khuôn mặt nàng, vừa mở cửa đã nhanh chóng nhận ra nàng ngay.
- Jennie, chúng ta vào nhà nói chuyện được không, mẹ...à ta muốn nói với con....
Bà ấy mở to cửa hơn một chút, muốn lại gần Jennie nhưng cũng rụt rè hơn khi Jisoo sợ bà làm tổn thương cô gái bé nhỏ mà đưa tay chặn lại. Jisoo bước lên kéo Jennie ra sau một lần nữa, ánh mắt người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cô, mắt bà càng thêm ngỡ ngàng khi thấy khuôn mặt Jisoo trước mắt, nảy giờ sự chú ý đều đặt lên người Jennie nên bây giờ mới nhận ra.
- Chị....Ji Eun...chị...- Người phụ nữ sững sốt đến không thể nói thành câu.
- Xin lỗi, bà đang muốn nói gì sao, tôi là Kim Jisoo.
Jisoo khó hiểu nhìn người phụ nữ đang gọi lắp bắp tên ai đó khi nhìn thấy cô, bà ấy cơ thể giống như đông cứng, hai mắt vô cùng đau thương, khiến Jisoo càng cảm thấy bà ấy kì lạ vô cùng nhưng không hiểu sao cô lại thấy rất thương cảm, chỉ muốn an ủi bà ấy nhưng thật sự mới gặp một lần, vẫn không nên như vậy.
- Ta...chắc ta nhầm người...tại cô giống với một người quen cũ của ta....
Bà ấy cố gắng để bản thân không khóc, lấy lại tâm trạng sau khi thẫn thờ, trong đầu không ngừng cảm giác Jisoo rất giống người đó, từ khuôn mặt cho đến đôi mắt, đôi môi, dáng vẻ chững chạc đó, giống hệt người phụ nữ 20 năm trước bà đã đem lòng yêu thương, chỉ là bà nhận tin là người đó đã mất, Jisoo lại trông rất trẻ, nhận nhầm một chút thôi, bà cố gắng lấy lại tâm trí mời họ vào nhà.
Jisoo cùng Jennie bước vào, Jennie vẫn đưa mắt len lén nhìn người phụ nữ, có lẽ trước khi họ đến bà ấy đang làm cơm, căn nhà được trang trí rất đơn sơ, chỉ là những vật dụng nên có bình thường, tạp dề vẫn còn vứt bừa trên bếp, có thể tháo ra lúc vội vã đi mở cửa nhà, trên bàn ăn đã để rất nhiều món