- Dạo này tôi rất bận, không có thời gian và tâm trí nghĩ nhiều việc, tiền ở đây, bà có thể lo cho bản thân.
Jennie ngồi khoanh tay trên ghế sofa nhà người ta, nàng hướng mắt lên chiếc phong bì rất to và dày cộm đang đặt trên bàn, nàng dự định sẽ đưa thẻ nhưng sợ bà ấy không sử dụng thành thạo, với lại những chỗ xa thành phố thế này làm sao rút tiền nhanh được.
Jennie cố ý không nhìn người phụ nữ đang ở trước mặt nàng, nàng sợ chạm ánh mắt bà ấy, biết là mình tàn nhẫn khi làm chuyện này với người sinh mình ra nhưng sau khi biết bà ấy là mẹ ruột cộng thêm chuyện tình cảm, Jennie rất mệt mỏi, rất đau đầu, hiện tại nàng không muốn có thêm người bước vào cuộc sống của mình gây xáo trộn nữa, nàng chỉ muốn được yên ổn.
Người phụ nữ nhìn số tiền trên bàn, lại nhìn qua Jennie mà đau lòng vô cùng. Jennie tự chủ động mang tiền đến đây giống như nàng nghĩ bà ấy đang lợi dụng nàng, quay lại đây nhận con là nghĩ nàng rất giàu sẽ bòn rút được nàng số tiền lớn, trong lòng bà ấy nghĩ Jennie khinh thường bà rất nhiều nhưng có lẽ đó là quả báo mà bà đáng nhận, bà ấy không hề biết rằng Jennie mệt mỏi, tổn thương và đang phải gồng gánh những chuyện gì.
- Jennie à, mẹ không cần tiền...
- Cần hay không cũng nên giữ đi, cảm ơn vì đã cho tôi biết mặt mẹ mình, tôi không thể ở bên bà được, hiện giờ tôi rất bận, có gì tôi sẽ bảo trợ lý tìm bà, bây giờ tôi phải về rồi.
Jennie ánh mắt có chút dao động khi thấy bà ấy rưng rưng nhưng nàng vẫn muốn nhanh chỉnh lại váy, đứng dậy rời đi, bà ấy thấy thế đã nhanh chóng níu lấy cánh tay nàng. Jennie nhìn xuống tay mình, thật sự thấy có chút mềm lòng nhưng vẫn tỏ ra không thích, nàng dùng bàn tay kia gỡ tay bà ấy ra.
- Giữ gìn sức khoẻ.
Jennie lạnh lùng bước đi thì mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ chạm phải chiếc xe ô tô quen thuộc của ba nàng vừa đỗ trước cửa nhà, chiếc xe ông ấy hay dùng di chuyển tại Hàn Quốc.
Jennie để cậu trợ lý đưa đến đây và tìm chỗ khác đậu xe tránh ánh mắt người qua lại vì nàng không thích bị chú ý, cho nên ba nàng có lẽ không biết nàng đang ở trong đây, đầu Jennie đột nhiên thắc mắc, ông ấy biết căn nhà này, có lẽ nào biết sự có mặt của bà ấy, linh cảm chẳng lẽ nàng đã bị lừa dối bao năm.
Mẹ Jennie cũng nhận thấy xe đến, bà nắm lấy tay Jennie kéo nàng vào một góc, trước khi đóng cửa phòng bà ấy không để Jennie kịp thắc mắc đã gấp gáp nói.
- Ông ấy không biết mẹ đã liên lạc với con, mẹ sẽ giải thích sau, Jennie nghe mẹ, ông ấy không phải người tốt, ông ta có thể làm bất cứ chuyện gì để đạt mục đích, nếu biết mẹ nói chuyện với con thì chúng ta sẽ có chuyện nên con ở đây đừng lên tiếng.
Bà ấy nói xong thì đóng sầm của phòng, nhanh chân đem phong bì tiền của Jennie đem cất trong một ngăn tủ bếp trên cao, rồi vội vã ngồi xuống mở tivi giống như chính mình nảy giờ vẫn đang xem phim, ánh mắt có chút liếc vào phòng.
Ông Kim mở cửa đi vào, ông ta thở hắt ra khi thấy bà luôn an phận ở trong nhà, đối với một người đàn ông thích kiểm soát thì thứ ông ta hài lòng nhất là thấy người phụ nữ mình chiếm đoạt vẫn ở đây không phản kháng mình mỗi khi mình đến, đúng ra là ban đầu bà ấy có phản kháng vì không yêu ông ta, ông ta phải đe doạ sẽ không lo cho Jennie, vứt nàng một xó thì bà ấy mới thoả hiệp, chấp nhận bị giam lỏng hơn 20 năm ở căn nhà này.
- Đã liên lạc với Jennie khuyên nó theo ý tôi muốn chưa?
Ông ta ngồi xuống bàn bắt đầu châm thuốc mà hỏi, Jennie ở trong phòng đều áp tai vào cửa nghe rất rõ từng câu chữ bên ngoài, nàng hơi nhíu mày, khuyên nàng cái gì?!!!
- Chưa được gặp, con bé không tin mình có mẹ.- Bà ấy nhàn nhạt trả lời, trong lòng có chút hồi hộp.
- Vậy phải làm cho nó tin, tôi muốn con chúng ta nghe lời chúng ta, bà làm sao thì làm?- Nhận được câu trả lời không mong muốn, ông ta dập điếu thuốc xuống mặt bàn dù chỉ vừa mới châm lửa, ánh mắt khó chịu nhìn bà.
- Vậy sao ông không đi khuyên con, bao nhiêu tài sản quan trọng đến vậy sao, cả đời ông chỉ biết có tiền, không phải đứa trẻ kia cùng Jennie kết hôn thì tài sản của Jennie đều là tài sản chung của cả hai chúng nó sao, ông phân biệt cái gì?
Bà ấy rất tức giận chuyện ông ta liên tục ép bà phải nói chuyện với Jennie, tài sản thì quan trọng như vậy sao, Jisoo có thể cướp mất của ông ta được thứ gì, hai đứa là tình nguyện yêu nhau, Jennie lo lắng, để người cùng mình sống chung đứng tên tài sản thì đã sao, chúng nó mang hết đi rồi đá ông ta ra đường chắc, tuy bà mới gặp Jisoo một lần nhưng lại vô cùng tin tưởng, cảm thấy con người Jisoo rất chững chạc, không phải loại người muốn chiếm giữ tài sản của ông ta và con gái bà.
"Chátttttttttttt...."
Ông Kim nghe bà chất vấn thì tự ái đàn ông trỗi dậy, ông ta bật dậy tát thẳng vào mặt bà một cái rất mạnh khiến khoé môi bà ấy bật máu, bà cười chua chát nhìn, đâu phải lần đầu bị đánh, hơn 20 năm nay hễ bực tức chuyện gì, thậm chí những lúc Jennie bướng bĩnh không nghe lời ông ta thì ông ta chạy đến đây đánh đập bà cho hả giận, vì muốn được có một ngày gặp Jennie, ôm con bé trong tay vỗ về như một người mẹ mà bà gắng gượng đến bây giờ.
Jennie ở trong phòng cũng phải giật mình, không tin được ba nàng ra tay tàn nhẫn với bà ấy như vậy, tiếng tát tay vang lên rất lớn, nàng thấy trong lòng nhói đau, bà ấy là