Jennie đã 4 tháng rồi không ra ngoài, mẹ nàng có tìm đến muốn gặp thăm hỏi nhưng Jennie cũng không quan tâm, hoàn toàn trở thành cái xác không hồn, nếu không phải vì đứa trẻ thì nàng cũng không ăn uống, mà Kim Jin cũng lặng mất tâm không hề hỏi han đến nàng, cứ như là vụ tai nạn Jennie vừa trải qua ông ta không hề hay biết vậy.
Hôm nay Chaeyoung đến nhà nàng từ sớm, sau khi canh chừng Jennie ăn uống và chăm sóc cơn nghén của nàng thì phải nài nỉ liên tục, thậm chí còn giả vờ đe doạ nếu không ra ngoài đi dạo thì đứa trẻ sẽ buồn chán, sinh ra mặt mũi nhăn nhó thì Jennie mới miễn cưỡng đồng ý.
- Chị nói xem đứa trẻ nên đặt tên là gì?
Chaeyoung vừa lái xe vừa cố gắng bắt chuyện, Jennie chỉ dựa người vào kính xe nhìn xa xăm bên ngoài, thế giới của Jennie từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình Jisoo, mất Jisoo thì nàng chẳng còn chút tha thiết nào nữa, nàng chẳng quan tâm đến việc gì ngoài mỗi ngày đều lặng người suy nghĩ về những kỉ niệm của nàng và Jisoo.
- Đợi Jisoo trở về đặt tên cho con đi.
Jennie vuốt bụng mình, nàng chỉ nhàn nhạt trả lời, ai cũng nói với nàng Jisoo mất rồi, cả thi thể cũng không còn, bằng chứng là hơn 4 tháng nay nàng không còn nhìn thấy Jisoo nữa, nhưng giác quan thứ 6 của một người phụ nữ và cả tính cách nhạy cảm hơn những người khác làm Jennie nhen nhóm hi vọng.
Jennie vẫn luôn tin rằng Jisoo của nàng còn sống, chị ấy chỉ bận việc thôi, một việc gì đó rất quan trọng, xong việc thì chị ấy sẽ trở về với mẹ con nàng, nàng luôn có cảm giác mình đang ở trong vòng bảo vệ của Jisoo, luôn có Jisoo ở bên cạnh quan sát nàng từ xa, nếu Jennie nói ra thì chắc chắn mọi người sẽ nghĩ nàng ngốc, sẽ cho rằng nàng điên rồi, nhưng nàng luôn tin là như vậy, niềm tin tuy có chút yếu ớt nhưng đó là thứ duy nhất Jennie bám víu vào để mỗi ngày có thể đừng khóc.
- Jennie à....chị muốn đi mua gì không, chúng ta đi mua đồ cho em bé được không?
Chaeyoung không biết phải nói gì, đành phải lãng sang chuyện khác, Jennie đã không còn kích động như những ngày đầu nhưng thái độ bình thản đến đau lòng đó ai nhìn vào cũng xót xa, em thấy thương Jennie hơn cả bản thân mình, một cô gái nhỏ mang thai đang đối mặt với chuyện kinh khủng nhất cuộc đời, không thương sao được.
Thấy Jennie không nói gì Chaeyoung liền nhanh chóng đưa nàng đến khu mua sắm, cẩn thận nắm tay Jennie kéo nàng đi để tránh cho Jennie chạy mất thì em sẽ đứng tim mà chết chứ chẳng chơi.
- Lần trước khám thai bác sĩ nói có thể em bé là con gái, chúng ta mua đầm cho bé con đi.
Chaeyoung hào hứng nhìn mấy bộ quần áo nhỏ xíu ở trước mắt, kéo kéo Jennie đến gần hơn, em bé của Jennie nhất định là xinh đẹp như nàng và cả mang nét đẹp của Jisoo nữa, đứa trẻ cực phẩm này lớn lên nhất định có vô số nhiều say mê.
Jennie nhìn quần áo trẻ con cái nào cũng xinh xắn thì đột nhiên nàng mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt khi mà ở phía đối diện nàng nhìn thấy hai cô gái bằng cỡ tuổi nàng đang âu yếm nhìn nhau, có lẽ bọn họ cũng giống như nàng và Jisoo, nhưng mà họ thật hạnh phúc, Jennie thấy được cô gái đang mang thai ánh mắt lấp lánh khoác tay người kia, thấy được chính hình ảnh của mình ngày trước khi có Jisoo bên cạnh, vô cùng hạnh phúc.
- Jennie...Jennie...- Chaeyoung kéo cánh tay nàng, Jennie lại mơ hồ khiến em rất lo.
- Sao? Em...em nói gì...- Jennie giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ.
- Em muốn hỏi chị thích cái nào, em không biết mấy cái này....chị chọn giúp em đi.- Chaeyoung tuy có cố tình giả vờ không biết để kích thích Jennie chọn, nhưng em nghĩ đó cũng là ý tốt, em muốn Jennie thoải mái hơn một chút.
- Cái này cũng được mà....ừmm....Jisoo thích màu này...vậy lấy những cái này đi.
Jennie chỉ tay vào những thứ trước mặt, nếu có Jisoo ở đây chắc chắn chị ấy sẽ chọn mấy cái này, em bé mặc vào sẽ xinh lắm, xinh đẹp giống như chị ấy vậy, nàng sẽ rất hạnh phúc, nhưng bây giờ nàng phải tìm hạnh phúc ở đâu đây??!!!
- Thanh toán xong rồi chúng ta đi uống nước được không?
- Sao cũng được.- Jennie gật đầu, vì em bé nên nàng phải ra ngoài, nàng hoàn toàn không có hứng thú đi đâu hết.
Chaeyoung cũng biết là nàng không thích nhưng một người 4 tháng không ra ngoài thì làm sao có thể thoải mái tâm trạng hơn được, em dắt Jennie vào một quán cafe nhỏ cũng trong trung tâm mua sắm gần đó để tiện nàng có thể ngồi nghỉ ngơi luôn.
- Americano...- Jennie nhìn vào menu quán, vô thức gọi món đó, cái món mà nàng còn chẳng thích uống bao giờ.
- Không được, chị đang mang thai không nên uống cafe.- Chaeyoung nhíu mày lắc đầu.
- Jisoo thích Americano...- Jennie nhìn Chaeyoung một cách buồn buồn làm Chaeyoung cũng phải chịu thua.
- Chỉ uống một ít thôi...uống nhiều không tốt cho chị.
- Cảm ơn em.
Jennie đột nhiên nở nụ cười, gật đầu để Chaeyoung đi gọi nước, bản thân mình thì ngồi ở một chiếc bàn có thể nhìn thấy bên ngoài. Jennie nhìn xung quanh mọi người một lượt, nàng cảm giác ai cũng có đôi có cặp, chỉ duy nhất mình là cô đơn, ước gì Jisoo ở đây với nàng, nàng chỉ muốn ôm chị ấy, muốn nói với chị ấy rằng nàng mệt lắm, nàng đang cố gắng chống đỡ từng ngày, thân xác và cả tâm hồn đều rất mệt mỏi, nàng phải làm sao đây?!!!
- Nước của chị đây.
Chaeyoung quay trở lại rất nhanh đặt cốc cafe xuống bàn thì Jennie vội cầm lấy nó, nàng trước đây không uống cafe, nàng cũng không muốn Jisoo uống nhiều cafe nhưng chị ấy