Jennie cảm thấy dạo gần đây lịch trình của nàng rất là kín, mỗi buổi sáng Jisoo đi làm thì sẽ mang nàng đến giao cho mẹ nàng chăm sóc, đến chiều mới rước nàng về, tự tay nấu cơm và tắm cho nàng, sau đó đem Jennie lên giường ngủ mà ôm ấp, hôn hít, làm Jennie có cảm giác Jisoo coi nàng là con gái của cô, ban ngày cho đi nhà trẻ, tối về thì cho ăn cho ngủ, sắp béo chết nàng rồi.
Jisoo đã nài nỉ Jennie phải bồi dưỡng tình cảm với mẹ, hai mẹ con phải ở bên nhau lâu một chút, nàng cần phải tìm hiểu xem bà ấy thích những gì, cùng bà ấy làm và bà ấy cũng sẽ hướng dẫn nàng rất nhiều về việc sinh em bé, bù cho khoảng thời gian nhiều năm mẹ con xa nhau.
Jennie ngoan ngoãn nghe lời Jisoo và mẹ vô cùng, dù sao nàng cũng cảm thấy rất thích, nàng không còn ghét mẹ hay thấy xa lạ khi ở bên cạnh bà ấy nữa, ngược lại cảm giác mình giống như công chúa nhỏ được mẹ và chồng yêu thương, cưng chiều, được thủ thỉ tâm sự với mẹ những điều mà từ nhỏ đến lớn chưa nói bao giờ nói được ra.
- Người ta nói lúc sinh sẽ rất đau có phải không?
Jennie nằm gối đầu lên chân mẹ nàng mà thắc mắc, bà ấy vui vẻ vuốt tóc Jennie, chốc chốc còn xoa nhẹ lên má phúng phính của nàng, lúc sinh nàng ra bà nhìn Jennie đã thấy cưng rồi, cơ hội ở bên yêu chiều và cưng nựng cũng không có, bây giờ mới có cảm giác hạnh phúc của một người mẹ.
- Đau thật nhưng là cơn đau của hạnh phúc, nhìn thấy đứa trẻ ở trong bụng mình bao lâu bây giờ lại đáng yêu ở trên tay, con sẽ vừa hạnh phúc vừa biết ơn, biết ơn vì đứa trẻ đến thế giới này một cách mạnh khoẻ.
- Jennie đã từng muốn sinh nó ra, sau đó đi cùng Jisoo vì tưởng chị ấy mất rồi, Jennie không phải là người mẹ tốt.
Jennie vội vàng ngồi dậy vừa nói vừa lắc đầu, nàng xoa lên bụng mình sau đó nhìn mẹ với ánh mắt có lỗi và xúc động, là nàng ích kỉ chỉ nghĩ đến Jisoo, hoàn toàn lúc đó tâm trí Jennie không muốn ở lại bên con, nàng rất tồi tệ, cũng may là Jisoo của nàng không sao nàng mới có thể thấy được cảm giác vui vẻ và hạnh phúc khi cùng Jisoo chờ đón con ra đời.
Mẹ Jennie chỉ mỉm cười xoa đầu nàng mà không hề tỏ ý trách móc khi nàng nói thật, bà biết đối với Jennie thì Jisoo rất quan trọng và ngược lại Jisoo cũng thế, ánh mắt cả hai nhìn nhau hoàn toàn giống như quên mất thế giới, tâm trí người này chỉ nghĩ đến người kia, nghĩ đến Jennie yêu người ta đến khờ dại như vậy rất giống bản thân mình thì bà cũng khóc.
- Jennie rất giống mẹ, mẹ cũng đã từng yêu một người đến không dừng lại được, biết người ta mất đi mẹ đã muốn đi theo người đó.
- Mẹ à, lúc đó tại sao lại quyết định khác?- Jennie tròn mắt ngạc nhiên, nàng biết bà ấy và Kim Jin là không hề yêu nhau, nhưng nàng không biết bà ấy từng yêu một người nhiều đến vậy, nàng có chút đồng cảm, ý nàng muốn hỏi tại sao bà ấy lại thay đổi quyết định mà tiếp tục sống.
- Là vì Jennie của mẹ nên mẹ nhất định sống tiếp, lúc bế Jennie trên tay mẹ đã hoàn toàn buông bỏ người đó, mẹ lại muốn tiếp tục sống để được nhìn thấy Jennie lớn lên.
Bà ấy nắm lấy bàn tay Jennie rất dịu dàng, Jennie đã chịu nghe bà ấy nói, chịu thể hiện tình yêu thương đối với bà ấy thì bà thật sự rất hạnh phúc, vui mừng hơn bất cứ thứ gì, tất cả đều phải cảm ơn Jisoo, nếu không có Jisoo bên cạnh và thực hiện hoà giải giữa hai mẹ con thì Jennie vẫn cứ xa cách, lạnh lùng với bà như trước đây. Người đó đã sinh ra một đứa trẻ tuyệt vời như Jisoo, bà thay người đó vui mừng không ít, người đó ở trên trời nhất định là rất tự hào vì Jisoo ưu tú như vậy.
Buổi chiều Jisoo lại len lén đi cửa sau của cty tránh để Ji Yoon phát hiện sẽ trêu chọc mình, cô trốn việc mà trở về sớm, hôm nay cô hứa sẽ đưa mẹ và Jennie đi ăn và mua sắm vì cũng gần cuối tuần.
Jisoo từ lúc sau tai nạn đã chính thức được tiếp quản mọi việc kinh doanh của JS, nói đúng hơn chính là Chủ tịch Kim chỉ còn thiếu một bước chuyển giao tài sản nữa là xong, bây giờ đối với Jisoo tiền không thiếu rồi.
Jisoo rất biết ơn chú Kim, chưa từng thấy được người nào không máu mủ ruột thịt có thể cho người khác toàn bộ tài sản như chú, chứng tỏ rằng chú yêu mẹ Jisoo đến mức xem Jisoo là con ruột của mình, còn người sinh ra Jisoo lại nhỏ nhen và muốn giết chết cô, làm trong tâm Jisoo cũng có chút đau đớn và tủi thân, chỉ là Jisoo không muốn nói ra.
Jennie biết người ta về sớm đã hí hửng đứng trước cửa nhà mà trông ngóng, chẳng khác nào đứa trẻ nhỏ đang chờ phụ huynh đến đón về, căn nhà này là Jisoo mua cho mẹ nàng gần đây, còn giúp nàng đón bà đến đây, rời khỏi căn nhà cũ và sự giám sát của Kim Jin, nhìn thấy Jisoo thương mẹ nàng như mẹ ruột thì Jennie rất biết ơn và tự hào về cô, nàng đúng là đã kết hôn với đúng người.
- Sau lại ra đây, cục cưng đứng có mỏi chân không?
Jisoo vội vàng xuống xe, chạy như bay đến bên cạnh cô vợ nhỏ đang đứng ôm cột nhà trước sân mà trông ngóng, còn ôm lấy nàng vào lòng xót xa, đang mang thai lại còn đi lung tung, không ngoan gì hết.
- Em không có mỏi chân, em đợi bảo bối của em.
Jennie cười tít mắt, áp hai tay lên má Jisoo vuốt nhẹ rồi hôn cái chụt lên má Jisoo, nàng nhớ Jisoo quá, mới xa nửa ngày đã nhớ cồn cào, càng lúc càng yêu nhiều hơn nữa.
- Để chị gọi mẹ, chúng ta đi nhé!
Jisoo nắm lấy tay nàng dắt vào trong nhà, tự nhiên