Jisoo tỉnh dậy khi trời đã trưa, khẽ trở người, toàn thân nhức mỏi phát đau làm cô phải nhăn mặt, khó chịu cố gắng lần mò ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên bàn phát hiện đã trễ nhưng bộ dạng thảm hại của cô làm sao có thể đến cty, Jisoo cảm thấy mình nên mặc kệ một lần, lại thêm vết máu trên giường làm Jisoo nhăn mặt đứng dậy rời đi.
Jisoo cố gắng từng bước, quả thật có chút đau nhưng nỗi đau trong lòng càng tăng thêm gấp bội, Jisoo vội vàng tắm sau đó bước xuống dưới nhà, cô lại giật mình vì Jennie không hề đi làm, nàng đang ngồi trên sofa chăm chú xem điện thoại.
Dì Han thấy Jisoo khó khăn vội chạy đến đỡ nhưng Jisoo từ chối, cô đi ngang qua Jennie rồi bước ra vườn. Jisoo nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế trong sân, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, cô đã sống ở nhà này hơn 15 năm, chắc sắp phải tạm biệt, bây giờ muốn nhìn lại tất cả mọi thứ một lần, sau này sợ là không có cơ hội quay trở lại đây nữa rồi.
Jisoo thẫn thờ suy nghĩ rất nhiều thứ, đến khi ngẩng đầu đã thấy Jennie đứng ở trước mặt, nàng chìa tay đưa cho Jisoo cốc sữa, hình ảnh Jennie đứng trước mặt nhưng Jisoo cảm thấy càng lúc càng xa xăm hơn rất nhiều, muốn với tay chạm vào nhưng vô số bức tường ngăn cách, càng cố gắng với tay càng bị ngăn cách nhiều hơn.
- Xin lỗi, chị uống đi.
Jennie ngập ngừng nhìn Jisoo, vẫn kiên định đưa cốc sữa ấm cho Jisoo. Jisoo không nói gì, năm đó là Jennie chìa ra con gấu bông nhỏ trước mặt cô, vì khoảnh khắc đó mà trái tim một đứa trẻ 8 tuổi như cô dần dần rung động, bây giờ Jennie đứng ở đây nói câu xin lỗi, Jisoo không biết cảm xúc hiện tại trong lòng mình ra sao!!!
- Tối qua, tôi....- Jennie thấy Jisoo không phản ứng nên ngồi xuống bên cạnh, nàng ngập ngừng không biết nói gì tiếp theo.
- Không sao, chúng ta rồi sẽ quên nhanh thôi.
Jisoo quay sang Jennie cười buồn, cô không giận, không có tư cách giận, cũng chẳng dám buồn người cô yêu, là bản thân cô cố chấp tự làm trái tim mình đau, đáng lắm, thôi thì Jisoo đã trọn vẹn là của Jennie từ trái tim cho đến thân xác, kiếp này đã là quá đủ rồi.
Jisoo cầm lấy ly sữa lên tay, mỉm cười một cái rồi uống hết trong ánh mắt ngỡ ngàng của Jennie, uống cạn ly sữa cũng giống như muốn dứt cạn tình vậy.
- Cảm ơn em vì tất cả, chúng ta ly hôn nhé!
Jisoo thốt ra một câu nhẹ tênh, hai chữ ly hôn tự khiến trái tim cô đau, nhưng không thể không nói, đã đến lúc trả cho Jennie sự tự do mà em ấy vốn có, không còn ràng buộc cùng với cô sẽ khiến Jennie vui vẻ hơn, so với việc kết hôn với Jennie thì được nhìn thấy một Jennie đáng yêu như ngày còn nhỏ vẫn là sự lựa chọn tốt hơn, sao bây giờ đau đến chết đi sống lại cô mới ngộ ra?
Jennie đưa mắt nhìn Jisoo, nàng khẽ nuốt khan một cái, tay ghìm chặt vào ghế, Jisoo chần chừ một lúc mới dám đưa tay lên xoa đầu Jennie, mái tóc nàng vẫn đẹp như vậy, thật mềm mại, Jisoo có chút luyến tiếc trong lòng.
- Nini, xin lỗi vì đã khiến em bận lòng, từ ngày mai phải thật hạnh phúc, lúc đi ngủ đừng đạp chăn, phải chỉnh máy sưởi lên một chút, đi làm thì nhớ ăn uống đầy đủ, cười thật nhiều nha, chị đã lâu không nhìn thấy em cười.
Jennie không nói gì, mắt nàng đã ươn ướt, trái tim nhỏ bé nghe những lời của Jisoo thốt ra cũng rất đau, nhưng nàng không biết phải làm sao?
- Nini, sau này kết hôn cùng một người khác hãy gửi thiệp cho chị, để chị biết rằng em thật sự hạnh phúc.
- Jisoo....
- Toàn bộ những thứ Kim gia em cho chị và Lisa, chị nhất định sẽ trả, dù chị không giàu nhưng sẽ gửi trả đến cuối đời, chị cũng không mang đi bất cứ thứ gì, em đừng lo nhé.
"Thứ chị muốn mang đi nhất là Kim Jennie, nhưng mãi mãi không thể..."
"Jennie, chị đã tin vào lời em hứa, vậy tại sao lại đau đến thế?!!
Jennie, chị buông tay nhé, vốn dĩ em chẳng yêu chị...
Rõ ràng năm đó, không nên tin, nhưng chị đã tin.
Jisoo cười hiền rồi đứng dậy trở về phòng, cô sợ bản thân sẽ mất kiềm chế mà ôm lấy Jennie mất, khao khát và luyến tiếc thì cũng không được ích gì, đã đến lúc phải từ bỏ, hỏi cô có đau không, đương nhiên là đau nhưng không còn cách nào khác nữa rồi.
Jisoo cả ngày đều không ra khỏi phòng, cô tranh thủ ngày hôm nay dọn dẹp những thứ liên quan đến mình mà trước giờ không dùng tiền của Kim gia để mua, tất cả cho hết vào vali, cũng không nhiều, mấy quyển sách mà cô thích, vài mô hình nho nhỏ, mấy bộ quần áo đã cũ, chiếc hộc tủ chứa đựng những món quà cô mua tặng Jennie được Jisoo mở ra nhìn một lúc rồi đóng lại, cô quyết định không mang chúng đi, dù sao cũng đã mua cho nàng thì nên để nàng xử lý, vứt nó đi cũng được, những thứ này đều không quan trọng với nàng cơ mà.
- Jisoo, con dự định đi sao?
Dì Han thấy Jisoo không ăn không uống liền đem thức ăn vào phòng, dì có chút ngỡ ngàng khi Jisoo đang dọn vali, nhưng dì đã lường trước được điều này, chỉ là dì sống với Jisoo lâu như vậy, thương cô như con gái mình, Jisoo đi rồi dì và những người trong nhà sẽ rất buồn.
- Dì Han, chăm sóc Jennie giúp con nhé, em ấy rất cần người chăm sóc, thật lòng con không yên tâm.
Jisoo vội ôm lấy dì thật chặt, ra đi đương nhiên không nỡ nhưng cô biết phải làm sao, ở lại cũng chẳng thay đổi được gì, không tốt đẹp hơn bao nhiêu, chi bằng cô giải thoát cho cả hai.
- Vậy con sẽ sống ở đâu?
Dì Han đỏ mắt nhìn kĩ Jisoo, sao có thể tiều tuỵ đến như vậy, thân thể Jisoo thật gầy, dì nhìn thấy vết đỏ trên cổ cô, nhớ đến những tiếng động đêm qua vì dì ngủ rất tỉnh, lại thêm Jisoo bước đi khó khăn sáng nay, dường như dì hiểu ra mọi thứ, Jennie tại sao lại làm đến mức đó, tổn thương tinh thần còn cả thể xác của Jisoo...
- Con chưa biết, nhưng lúc nhỏ đã ngủ lề đường, có khi còn ở bãi rác, sẽ chẳng có chỗ nào con không thích nghi được đâu, dì đừng lo.
Jisoo lại cười, cô không lo việc mình rời khỏi đây thì sẽ không có chốn dung thân, cô chỉ lo cho Jennie và cả dì Han, cùng những người giúp việc đã gắn bó lâu năm.
- Jisoo à, quần áo cũng không lấy sao?
- Dạ thôi, con có bàn tay mà, sau này tìm việc khác có thể mua lại, những thứ này không thuộc về con, cả người