Diệu Đức hồi hộp nhìn Diệu Đình chạy lăng xăng đến chóng cả mặt.
Hôm nay, cả đội đều mặc âu phục khiến cho không gian trở nên trang trọng hơn bao giờ hết.
- Chú Đức, các chú bảo đến giờ đi đón dâu rồi ạ.
Diệu Đình dừng lại, hôm nay nó mặc bộ váy trắng làm phù dâu cho ba nó.
Cuối cùng, ngày mong đợi nhất của ba nó đã đến.
Nhìn ba nó mồ hôi cứ túa ra như tắm, nó lại gần nắm tay ba:
- Ba...lớn tuổi rồi mà còn hồi hộp vậy hả?
Diệu Đức mỉm cười xoa đầu con:
- Cảm ơn con gái đã quan tâm và tạo điều kiện cho ba...
Diệu Đình sà vào lòng ba, ôm thật chặt:
- Con chúc ba hạnh phúc, ba xứng đáng được hạnh phúc sau bao năm qua mà.
Ba hãy sống cho mình đi nhé! Con lớn rồi nên sẽ tự lo được cho bản thân.
Ba cứ tin ở con mà dành tình yêu cho dì.
- Cảm ơn con, con gái yêu của ba.
Trí Thành ngó đầu vào giục giã:
- Chú ơi, mọi người đợi lâu quá rồi.
Diệu Đình lau nước mắt, rời khỏi người ba động viên:
- Ba tự tin lên, sao lại run thế hả?
- Đâu có, ba chỉ hồi hộp thôi mà.
- Ba hít thở sâu vào...ai nhìn ba lại tưởng đang đi trinh chiến đấy..ba cười lên đi nào.
Diệu Đức mỉm cười nhưng nụ cười không tròn trịa, trong lòng anh vẫn cảm giác hồi hộp không nguôi.
Diệu Đình suốt ruột nên kéo ba ra ngoài khi tiếng các chú đã léo nhéo gọi.
- Đội trưởng làm việc nhanh nhất đội mà hôm nay lại lề mề thế? Định cho cô dâu đợi dài cổ sao thế?
Chí Hùng cầm hoa lại gần đưa cho Diệu Đức:
- Anh có cần phải căng thẳng thế không hả? Banh cái miệng ra cho em xem nào.
Diệu Đức mặt cứ nghệt ra nhìn đồng đội mà càng thấy tim đập thình thịch không nguôi.
...
Từ ngày ba lấy vợ, Diệu Đình đi học cùng dì còn Trí Thành tự đi xe đạp tới trường.
Căn nhà trở nên ấm cúng và rộn ràng tiếng cười hơn.
Ba Đức không còn những lúc ngồi trầm ngâm một mình nữa.
Còn Diệu Đình cũng có người để hàn huyên tâm sự những chuyện của con gái mà không phải réo ba nữa.
Chiều chủ nhật, hai anh em đi đạp xe về, trước cửa nhà có một chiếc ô tô màu trắng đậu sẵn.
Tò mò vào trong nhà, Diệu Đình nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, quý phái nhưng ánh mắt đẫm nước, gương mặt buồn thiu ngồi đối diện với ba và dì.
Nó quay sang Trí Thành:
- Em chưa nhìn thấy cô ấy đến nhà mình bao giờ?
Trí Thành cất xe, đứng sau lưng Diệu Đình ngó vào trong.
Nó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ấy rồi xoay người lấy xe ra khỏi nhà.
Diệu Đình lạ lẫm, quay ra chạy với theo nhảy tót lên xe:
- Anh à, có chuyện gì vậy?
Trí Thành không nói gì mà lao xe phóng như bay trên đường.
Nó lấy hết sức đạp xe thật nhanh khiến Diệu Đình hét toáng lên:
- Anh đang đua xe đấy à? Sao về nhà rồi mà còn đi đâu vậy? Anh biết cô ấy hả?
Trí Thành dừng xe, xuống bãi lau ngồi với khuôn mặt thẫn thờ.
Diệu Đình dựng xe, nhẹ nhàng lại gần ngồi cạnh anh:
- Anh à, cô ấy là ai vậy ạ?
Trí Thành vẫn im lặng, một lát thì đôi mắt đỏ hoe.
Diệu Đình cuống quýt hỏi han:
- Anh làm sao vậy? Tại sao nhìn thấy người phụ nữ ấy mà anh lại có phản ứng lạ vậy?
Trí Thành kéo chiếc dây chuyền trên cổ ra, mở bức ảnh bên trong đưa cho Diệu Đình nhìn.
Ngắm nghía một lúc, Diệu Đình há miệng ngạc nhiên:
- Người trong ảnh là cô ấy...vậy có nghĩa là...
- Bà ấy là mẹ anh...
Diệu Đình thoáng ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt buồn thiu của Trí Thành an ủi:
- Không phải anh từng nói, lớn lên sẽ đi tìm gặp cô ấy một lần sao? Bây giờ cô ấy về tìm thì anh lại bỏ đi vậy?
Trí Thành quay sang nhìn Diệu Đình:
- Anh chỉ muốn gặp để hỏi vì sao bà ấy bỏ ba con anh khi anh mới vài tháng tuổi.
Thời điểm này thì anh chưa đủ can đảm để đứng trước bà ấy.
Diệu Đình khoác vai anh, nó thủ thỉ:
- Đã nhiều lần em từng ước giá mà được gặp mẹ một lần dù trong giấc mơ cũng được nhưng hình như mẹ chẳng bao giờ về thăm em thì phải.
Em chẳng biết mẹ thế