Diệu Đình càng giẫy anh càng ôm chặt đi băng băng về phía phòng ngủ, đến mép giường thì ném cô xuống.
- Anh vừa tập xong không nên vận động mạnh đâu, không tốt.
Em đi làm đồ ăn sáng.
Diệu Đình xoay người bò xuống thì bị anh tóm chân lôi lại nằm thẳng cẳng ở giường.
Nhìn cơ thể anh vẫn đang mồ hôi lại lần nữa khiến cô nuốt nước bọt.
- Có muốn không? Vào kì lưng cho anh.
- Không, ai muốn chứ? Sáng nay em có ca mổ nên cần đi làm luôn không muộn.
Né người đi xuống lại bị anh chặn lại:
- Vậy thì chuộc lỗi đã quyến rũ người khác đi.
- Em quyến rũ anh bao giờ chứ?
- Vừa đứng ở cửa nuốt nước miếng ừng ực, môi cứ cắn vào nhau thèm thuồng, em có biết cái kiểu gợi tình ấy làm người khác dội máu không?
Diệu Đình biết không thể nhân nhượng nên quỳ gối, rướn người lên định hôn vào môi anh kiểu chuồn chuồn lướt nước nhưng lại bị giữ chặt cổ, anh tham lam càn quấy hôn đến muốn tê môi mới chịu thả ra:
- Anh không thích hôn thèm thuồng, đã hôn phải đã mới thỏa mãn.
????????????????????
Diệu Đình đút tay túi áo qua quầy lấy hồ sơ bệnh án, nhìn thấy Brian đi vào mà ngơ ngác nhìn:
- Anh bị làm sao cần khám hả?
Brian nhìn thấy Diệu Đình thì gật đầu chào bằng nụ cười tươi hết cỡ.
- Chào bác sỹ.
- Anh đến viện làm gì vậy?
Brian gãi đầu gãi tai, cười trừ:
- Tôi tìm bác sỹ Amanda.
Diệu Đình nheo mắt, khẽ ồ lên một tiếng thích thú:
- Hai người....
- Tôi chỉ đến cảm ơn thôi ạ.
Bác sỹ đừng hiểu lầm.
- Vậy sao? Có cần tôi đưa anh lên phòng cô ấy không?
- Dạ không, tôi tự đi được ạ.
Diệu Đình không làm phiền thêm mà để anh ta đi khi mặt đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Vừa quay lưng định về phòng thì một điều dưỡng chạy vào:
- Bác sỹ Đình, có người muốn gặp chị ngoài khuôn viên bệnh viện.
- Ai vậy ạ?
- Một anh chàng đẹp trai ạ.
Diệu Đình cảm ơn, hí hửng nghĩ đến Trí Thành.
Cô gửi lại hồ sơ, hớn hở đi ra ngoài, nhưng vừa nhìn người mặc bộ âu phục thì nụ cười tắt ngấm.
Tuy vậy, cô vẫn lại gần:
- Không phải anh lại định đến bắt tôi về chữa trị cho ông chủ anh đấy chứ?
Hắn quay ra cười hối lỗi.
Diệu Đình để ý hắn còn cầm bó hoa hồng lớn.
Tiến lại gần, chìa trước mặt cô.
Diệu Đình đưa tay che mũi hắt hơi không ngừng, lùi lại, xua tay:
- Tôi dị ứng hoa, anh đừng lại gần nữa không tôi hắt hơi rơi mũi ra mất.
Hắn ngớ người hiểu ra liền lùi lại, tiện tay đưa cho một cặp vợ chồng già.
- Xin lỗi bác sỹ Đình, tôi không biết là cô dị ứng, chỉ muốn đến cảm ơn cô thôi.
Diệu Đình ngước đôi mắt có phần ngạc nhiên tột độ.
- Cảm ơn hay trả thù?
- Cảm ơn, ông chủ đã tỉnh táo và khỏe hơn nên muốn đích thân cảm ơn cô.
- Thôi không cần đâu, anh gửi lời tới ông chủ anh như vậy đi.
Tôi không đi đâu đâu.
- Xin lỗi vì đã làm cô sợ nhưng chúng tôi không cố ý đâu.
Diệu Đình cười gượng gạo, đề phòng đứng ra xa mà vẫn liên tục hắt hơi.
Một người mặc áo đen mang đến hai cốc cafe, hắn chậm rãi đưa cô một cốc sau đó đút một tay vào túi quần, ánh nhìn nghiêm nghị.
- Cô có thể đến khám lại cho ông ấy được không? Ông chủ của tôi có thành ý muốn mời cô dùng bữa và cảm ơn.
Anh ta quay sang, cánh môi khẽ cong lên chờ đợi, ánh nhìn có chút dịu dàng.
Diệu Đình cười xã giao:
- Sau khi bắt cóc tôi bằng cách áp chế thì bây giờ lại bắt cóc kiểu xu nịnh để con mồi tự lọt xuống bẫy nữa hả?
- Cô không nên nghi ngờ thành ý của chúng tôi như vậy.
Chúng tôi luôn ân oán rõ ràng, cô cứu ông ấy một mạng thì ông ấy sẽ trả ơn đầy đủ.
- Đó là trách nhiệm của tôi thôi, là bác sỹ tôi cứu người đâu phải để trả ơn.
Anh ta nheo mắt với nắng, chầm chậm uống cốc cafe, thái độ không chút gợn sóng, không biểu cảm nhiều, đúng chất của dân xã hội.
- Tôi có thể làm bạn với cô được không?
- Không được.
Một giọng nói lạnh lùng, dứt khoát truyền đến.
Cả hai người quay lại, Diệu Đình thoáng cứng hàm khi thấy Trí Thành đang đi tới với khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Đến gần, anh tự nhiên