Diệu Đình dừng hẳn lại việc xem hồ sơ, mỉm cười lịch sự:
- Cô ngồi đi, có việc gì tìm tôi sao?
Nghĩ đến việc cô ta là người duy nhất bình luận đầy ghen tức trên ảnh của cô và Trí Thành nên Diệu Đình chẳng muốn lấy nước mời.
- Tôi có ca mổ ngay bây giờ nên cô muốn nói gì thì nhanh giùm đi.
Lisa nhìn quanh phòng làm việc của Diệu Đình rồi nhìn thẳng vào người trước mặt:
- Tôi muốn nói về đặc vụ Jones.
Tôi yêu anh ấy.
Sự thẳng thắn và tự tin này xứng đáng có ở một đặc vụ, Diệu Đình không quá bất ngờ nên bình thản dựa ghế lắng nghe tiếp.
- Cô không hợp với anh ấy.
Từ ngày yêu cô thì anh ấy dường như không để ý đến công việc.
Cứ hở ra là lại chạy đến chỗ cô.
- Vậy sao? Tôi thì đang mong anh ấy bỏ việc đấy nên nếu ảnh hưởng đến công việc thì tôi hi vọng cấp trên sẽ khai trừ anh ấy khỏi cục cũng được.
Có lẽ tôi sẽ mở tiệc ăn mừng cũng nên.
Thoáng thấy khuôn mặt Lisa nhăn lại, cô ta là đặc vụ nên điều tiết cảm xúc khá tốt.
Diệu Đình gõ gõ bút trên bàn chờ đợi.
- Cô nên trở về Việt Nam sẽ an toàn hơn là ở đây.
Hãy nhường anh ấy cho tôi được không? Tôi không thể rời xa anh ấy được.
Sự thay đổi một trăm tám mươi độ này của Lisa làm Diệu Đình không tiêu hóa nổi.
Ban đầu bước vào với bộ dạng lạnh lùng, hùng hổ mà bây giờ lại nhũn nhặn, xuống nước cầu xin là sao?
- Cô thấy tôi có phải là người bình thường không?
- Tại sao bác sỹ lại hỏi vậy?
- Tôi hoàn toàn bình thường thậm chí còn khá thông minh, một người như vậy có bị điên đâu mà nhường người yêu mình cho kẻ khác.
Mà dù tôi có nhường thì cô có chắc sẽ chiếm được trái tim anh ấy.
Cô ở cạnh nhiều năm như vậy mà trái tim anh ấy vẫn hướng về tôi, cô đánh giá thấp bạn trai tôi rồi.
Lisa mất bình tĩnh, khuôn mặt trở nên khó coi nhưng lại kịp nhẫn nhịn:
- Chẳng qua vì có cô nên anh ấy mới không yêu tôi.
- Ồ cảm ơn vì cô đã đánh giá tôi cao như vậy.
Tôi và anh ấy chưa kết hôn nên cô vẫn còn thời gian đấy.
Cô cứ việc tán tỉnh người yêu tôi đến khi anh ấy ngã vào lòng cô đi.
Lúc ấy không cần nói thì tôi cũng tặng anh ấy cho cô.
Đặc vụ mà nên cứ tự tin lên, tôi không giúp được gì cho cô rồi.
Diệu Đình đứng dậy, bước ra sau kéo rèm thay quần áo mổ.
Giọng vẫn bình thản:
- Đến giờ tôi làm việc rồi nên cô về đi.
Đêm nay anh ấy ở cục đấy, cô tranh thủ mà quyến rũ anh ấy đi.
Ngươi yêu tôi trên giường rất tuyệt đấy, cơ thể anh ấy cũng rất quyến rũ nữa.
Chẳng ngày nào mà tôi nhịn được trước anh ấy cả.
May mà đứng sau rèm không thì Diệu Đình cũng chẳng biết che đôi tai đang nóng bừng của mình thế nào? Mình là người ham mê sắc dục đến thế hả? Ôi mẹ ơi, mình vừa nói gì đấy.
Nghe thấy tiếng bước chân ra khỏi cửa cùng cánh cửa được đóng lại.
Diệu Đình thò mặt ra cười tự khen mình đã trả thù được cái bình luận kia.
Nhưng vụ này nhất định sẽ bắt Trí Thành chịu tội, tốt hơn là tránh xa cô ta ra hoặc đừng có làm chung nữa.
Gạt hết cuộc sống riêng tư sang một bên, Diệu Đình rời phòng làm việc đi về phía phòng mổ làm nhiệm vụ quan trọng hơn là chiến đấu với thần chết.
????
Rời khỏi bệnh viện, nhìn thấy Trí Thành đang đứng dựa xe đợi mình, Diệu Đình lẳng lặng lại gần, tự mở cửa lên xe khiến anh cứ đứng ngây tại chỗ không hiểu điều gì đang xảy ra.
Hình như anh lại gây ra tội thì phải?
- Anh còn muốn chờ ai mà không lên xe hả?
Trí Thành nhìn Diệu Đình lén lút, chẳng cười như