Mẹ Ngọc ở hẳn nhà cô vì dì không cho bà ra khách sạn nên ngày nào cả nhà cũng như mở hội.
Các chú cơ quan ba cũng hay ghé đến chơi, thi nhau hỏi thăm Trí Thành khiến cô kể muốn viêm họng.
Hai cô bạn ế thì tối nào cũng đến nhà cô buôn dưa lê đến 11 giờ đêm mới chịu về nhà, có hôm còn ngủ tại phòng cô luôn.
Mỗi đêm, Trí Thành đều phải gọi cho Diệu Đình mới có thể ngủ được.
Cứ có thời gian là anh lại hí hoáy nhắn tin nói chuyện không thì gọi điện thoại nói những câu chuyện không đâu vào đâu nhưng lại làm anh cười cả ngày.
" Em yêu, đang làm gì vậy?"
" Em đang đưa mẹ Ngọc đi chợ, anh làm việc đi nhé! Tập trung vào, mấy ngày nữa em sang với anh."
" Anh nhớ mùi hương của em, sắp không chịu được rồi đây."
" Anh cai dần đi là được rồi đấy, lúc em về hẳn thì sao chứ?"
" Tất nhiên là anh sẽ theo em về..làm sao để em một mình được.
Anh chuẩn bị đi làm nhiệm vụ, xong việc sẽ gọi cho em nhé!"
" Bình an và may mắn nhé! Yêu anh!"
Kèm theo tin nhắn, Diệu Đình nhắn thêm một loạt hình trái tim nữa mới dừng lại.
" Yêu em, thèm được hôn em quá! Khi sang nhớ bù cho anh đấy."
Diệu Đình cười như hoa nở, nhắn lại mặt mếu, từ chối.
Bà Ngọc đi bên cạnh trêu đùa:
- Nó nhắn gì mà con cười suốt vậy?
- Dạ, không có gì ạ.
Mẹ mua gì nữa không ạ?
Bà Ngọc mỉm cười, trong lòng cũng vui mừng hạnh phúc theo tiếng cười của Diệu Đình.
Đã hai ngày rồi, cô chẳng thấy anh gọi mà gọi thì cũng không có tín hiệu.
Đi ra đi vào trong phòng mà lòng cứ bồn chồn lo lắng " Anh đi làm ở đâu thì cũng phải có sóng điện thoại chứ?" Nhìn đồng hồ bên ấy mới là 9 giờ tối, cô gọi cho Amanda.
Mất hồi lâu mới thấy bạn nhấc máy thì hỏi dồn dập.
- Cậu có biết đội của Trí Thành lần này làm nhiệm vụ ở đâu không?
- Mấy hôm trước anh Brian có nói họ sẽ đi làm việc trên tàu ngầm ở Thái Bình Dương, hình như lần này truy quét vụ gì lớn lắm.
- Cậu có thông tin gì về họ không? Tớ gọi cho anh ấy không được.
- Ở dưới đáy đại dương thì cậu gọi kiểu gì hả? Yên tâm vui chơi bên gia đình đi.
Họ về tớ sẽ nhờ Brian nhắc anh ấy gọi cho cậu.
Yên tâm đi, thấy anh Brian nói họ đi đông lắm, mà cậu biết hệ thống tàu ngầm của Hoa Kỳ hiện đại thế nào rồi đấy.
Họ ra quân đông nên yên tâm đi.
Nghe Amanda nói, Diệu Đình cũng yên tâm hơn.
- Hôm nay cậu trực à?
- Ừ, không có cậu ở viện mà đêm trực của tớ như dài ra vô tận vậy.
Nhanh nhanh sang đây đi, tớ nhớ cậu sắp phát hỏa rồi đấy.
- Sắp rồi, tớ mua quà ở Việt Nam cho cậu nữa đấy.
Thôi làm việc đi, có gì thì báo tớ luôn nhé!
- Biết rồi bà cô của tôi ạ.
Yên tâm đi, anh ấy không sao đâu mà lo.
Tắt điện thoại, cô cảm thấy tâm trạng đỡ nặng nề hơn.
Nghe tiếng mẹ Ngọc và dì đi chợ về, Diệu Đình chạy vèo xuống nhà giúp hai người chuẩn bị bữa vì hôm nay ba mời các chú đến nhà ăn cơm.
Cả ngày bận rộn, về đến phòng, cô lại chăm chăm nhìn điện thoại chờ anh gọi, mãi không thấy thì lại mở ảnh của anh ra ngắm nghía, cô bắt đầu thấy nhớ anh cồn cào.
Mọi lần về thì không muốn trở lại Mỹ mà lần này lại chỉ mong quay lại.
Anh còn đi làm nhiệm vụ mất sóng không gọi được làm cô càng nhớ anh hơn.
- Đình ơi, ba vào được không con?
Diệu Đình bật dậy mở cửa cho ba.
Cô khoác tay ba mỉm cười:
- Sao giờ này ba chưa ngủ? Mà thuốc này anh Thành mua cho ba đấy, ba mang sang đây làm gì?
- Con chưa mở nó ra xem bên trong là gì hả?
- Không ạ, chẳng lẽ nó không phải thuốc sao?
Ba chậm rãi mở nó ra, bên trong đúng là không phải thuốc.
Cô ngạc nhiên nhìn ba.
- Con không biết chuyện này.
Ba Đức đặt những xấp tiền ra trước