Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 11


trước sau


Thứ ba, tiết học bơi lội, Hứa Tắc lấy thẻ tủ đồ ở đại sảnh, hôm nay lấy được phòng thay đồ số 6.
Sau kỳ thi giữa kỳ tuần trước, số học sinh xin nghỉ học bơi lần này rõ ràng đông hơn rất nhiều.

Giáo viên thể dục nhắm mắt làm ngơ, chỉ tập trung giúp những đỡ học sinh không vượt qua bài kiểm tra, không quá kiểm soát những học sinh khác nên trong cả tiết học khu vực bể bơi có phần vắng vẻ hơn bình thường.
Hứa Tắc vốn dĩ cũng không cần phải đến lớp học bơi, nhưng cậu vẫn thu dọn cặp sách đến đây sau giờ học.
Đi ngang qua một vài phòng thay đồ cũng không có người, thỉnh thoảng có một hai alpha vừa thay quần áo vừa tán gẫu.

Đi đến cửa phòng thay đồ số 6, tầm nhìn đột nhiên trở nên sáng hơn một chút, bởi vì cửa sổ trên trần phòng thay đồ này là lớn nhất, ánh tà dương của mặt trời lặn chiếu thành từng mảng, nhuộm cả tủ quần áo và ghế dài thành màu vàng nhạt.
Alpha cao lớn đang đứng giữa ánh sáng và bóng tối, đưa lưng về phía Hứa Tắc, giơ tay cởi áo đồng phục học sinh.
Các cơ trên cánh tay và lưng của anh giãn ra khi di chuyển, giống như đang hô hấp.

Hứa Tắc đứng tại chỗ sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, vô cớ nắm lấy dây đeo cặp sách muốn đi về phía trước, nhưng dòng chữ màu đỏ trên tấm biển bên cạnh cửa rõ ràng nhắc nhở cậu rằng đây là phòng thay đồ số.

6.
Lục Hách Dương cất đồng phục học sinh vào ngăn tủ, thuận tay vuốt mái tóc lòa xòa trước trán, mở bình nước uống cạn nước bên trong.

Anh nhặt quần bơi lên định đi vào phòng tắm, vừa quay người lại liền nhìn thấy Hứa Tắc đang đứng ở cửa.

Lục Hách Dương đóng tủ lại, vừa đi ra cửa vừa nói: “Trùng hợp vậy.”

“Ừm.” Lần này Hứa Tắc trả lời rất nhanh, nhưng thật ra nói xong mới phát hiện ra Lục Hách Dương nói trùng hợp có nghĩa bọn họ đều rút trúng phòng thay đồ số 6.
“Bên ngoài nóng lắm à?” Lục Hách Dương đi ngang qua Hứa Tắc, đột nhiên hỏi.
Hứa Tắc có hơi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, lại lập tức tránh đi ánh mắt của Lục Hách Dương rồi nhìn đi nơi khác, thật ra cậu cũng không biết nên nhìn đi đâu mới tốt.

Lục Hách Dương để ngực trần, đứng cách cậu nửa mét, nhưng Hứa Tắc vẫn cảm thấy như vậy là quá gần, mặc dù cả hai đều là alpha.
“Mặt của cậu đỏ bừng.” Lục Hách Dương nói tiếp.
Hứa Tắc hít một hơi, ánh mắt hơi trôi đi, trả lời: “Đúng vậy, có hơi nóng.”
Nhưng Lục Hách Dương lại nói: “Mặt trời sắp lặn rồi vẫn còn nóng vậy sao?”
Hứa Tắc đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào, vòng tay của Lục Hách Dương đã được tháo ra, mùi tin tức tố phát tán trong một phạm vi nhỏ, bị vòng tay cũ kỹ của cậu chặn lại một phần nhưng vẫn có thể ngửi thấy một chút.

Tin tức tố của alpha cấp S sinh ra đã có tính áp bức, giống như có bàn tay vô hình đang bóp cổ hoặc là nơi nào khác, hầu kết của Hứa Tắc trượt một cái.
Cậu quên mất rằng chất lượng chiếc vòng tay của mình không tốt lắm, nếu đã không thể ngăn chặn hoàn toàn tin tức tố của Lục Hách Dương thì đương nhiên càng không thể ngăn cách hoàn toàn tin tức tố của chính mình.
Lúc Lục Hách Dương ngửi thấy mùi tin tức tố alpha khác trong không khí đang trở nên nồng nặc hơn, chỉ liếc nhìn Hứa Tắc một cái rồi đi về phòng tắm ở phía đối diện.
Sau khi thay xong quần bơi, Lục Hách Dương bước ra khỏi phòng tắm, Hứa Tắc vẫn đang mặc đồng phục học sinh ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Ánh hoàng hôn mờ ảo phủ trên lưng cậu, lặng lẽ không chút tiếng động.
“Lớp học sắp bắt đầu rồi.” Lục Hách Dương cất quần đồng phục vào ngăn tủ, nhắc nhở cậu.
Hứa Tắc ngẩng đầu như vừa tỉnh mộng, nhìn bóng lưng Lục Hách Dương.


Hai giây sau, cậu “ừm” một tiếng rồi cầm quần bơi đi vào phòng tắm.
Lúc cậu bước đến cửa liền theo thói quen nắm lấy cổ áo, vừa đi vừa cởi áo ra.

Lục Hách Dương cầm kính bơi ra khỏi phòng thay đồ, đúng lúc nhìn thấy áo của Hứa Tắc đã cởi ra một nửa, để lộ một phần eo sau, vừa hẹp vừa rắn chắc, trên đó có vài vết sẹo, nhưng làn da lại trơn nhẵn.
Phần áo sắp cởi ra sau lưng thì Hứa Tắc đã đi vào phòng tắm, biến mất trong tầm mắt của Lục Hách Dương.
Trên lớp, Hứa Tắc luyện tập theo chỉ số và nhiệm vụ mà giáo viên thể dục đưa ra, Lục Hách Dương và cậu cách nhau hai bể bơi, tự do thi đấu với một số alpha cùng lớp.

Nửa tiếng sau, sau khi giáo viên ghi lại thành tích, Hứa Tắc tan học sớm rồi trở lại phòng thay đồ.
Cậu cầm quần áo đi vào phòng tắm dội người qua một lần, còn chưa kịp lau khô tóc đã đi thẳng ra đại sảnh ngoài bể bơi.
Trong đại sảnh có một cái máy bán nước, Hứa Tắc đứng ở trước cái máy nhìn một lúc, xác định nước khoáng bên trong đã không còn nữa.

Vẫn còn khoảng mười phút trước khi tan học, Hứa Tắc không chút do dự xoay người ra khỏi hồ bơi.
Máy bán đồ uống gần nhất là ở trong sân bóng rổ, nhưng thực ra cũng không gần, con đường hay đi đang được sửa chữa, cần phải đi đường vòng.

Hứa Tắc đem một đầu ướt sũng chạy xuyên qua ánh mặt trời lặn đến dưới bóng cây, quả nhiên mặt trời sắp lặn rồi, nhưng không có gió chiều quả thực có hơi nóng, chạy vài bước liền đổ mồ hôi.
Lục Hách Dương tắm xong năm phút trước khi tan học, lau tóc rồi trở lại phòng thay đồ, nhìn điện thoại, Hạ Uý nói đang đợi anh ở bãi đậu xe.

Lục Hách Dương sau đó đặt đồ của mình vào trong cặp rồi đóng cửa tủ lại.
“Hách Dương, xong chưa, đi cùng đi?” Mấy alpha cùng lớp cũng thu dọn đồ đạc xong, từ một phòng thay đồ khác đi tới, đứng ở trước cửa gọi anh.

“Xong rồi, đi thôi.” Lục Hách Dương nói.
Lúc bọn họ đi đến cửa phòng thay đồ số 4, Hứa Tắc từ cuối hành lang chạy vào, thở hổn hển, mặc chiếc áo phông đen cũ kỹ đó, tóc vẫn còn ướt, cổ cũng ướt, không biết đó là mồ hôi hay là nước chảy từ tóc xuống.
Hứa Tắc vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Lục Hách Dương, cậu ngây người trong chốc lát, khẽ mở miệng, trông có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện xung quanh Lục Hách Dương có mấy alpha nên cuối cùng vẫn im lặng mím môi, men theo tường bước vào trong.
Lúc đi lướt qua, một alpha không cẩn thận va phải Hứa Tắc, món đồ trong tay Hứa Tắc rơi xuống đất, alpha nói một tiếng “Xin lỗi”.

Hứa Tắc không trả lời, đợi người đó đi qua cậu

mới lặng lẽ cúi xuống nhặt đồ lên.
Đi được vài bước, Lục Hách Dương đột nhiên quay đầu nhìn lại, trong tay Hứa Tắc đang cầm một chai nước suối, sau khi rơi xuống đất dường như đã bị bẩn, Hứa Tắc cúi đầu, bên sườn mặt nhìn không rõ biểu tình, cậu dùng lòng bàn tay lau sạch thân chai, sau đó đi tới phòng thay đồ số 6.
Cổ họng có hơi khô khốc, Lục Hách Dương cầm chai nước trống không trong tay, vận động kịch liệt xong thật sự rất khát nước, anh nghĩ, lát nữa sẽ đến đại sảnh mua một chai nước.
Sáng thứ năm, học sinh cấp S lớp 11 được tổ chức đi thành phố lân cận nghe toạ đàm và tham quan căn cứ.

Lần này là do nhà trường tài trợ không cần tự túc, nhưng Hứa Tắc vẫn đăng ký không tham gia, bất quá giáo viên rất nhanh đã đến nói chuyện với cậu, khuyên cậu đến nghe thử, điều này sẽ giúp ích nhiều cho việc lựa chọn trường học và chuyên ngành sau này.
Ba mươi lăm học sinh cấp S, cuối cùng có ba mươi mốt người xác nhận tham gia, trong đó có một bộ phận vì lý do xe nhà trường không đủ rộng, quãng đường quá dài liền trực tiếp để tài xế gia đình lái xe bảo mẫu đưa đi.

Nhóm Lục Hách Dương về phương diện này cũng không quá kén chọn, ba người xách túi du lịch lên xe buýt của trường, ngồi ở hàng cuối cùng.
Hạ Uý rất ngạc nhiên khi Cố Quân Trì tình nguyện tham gia, suy cho cùng thì Cố thiếu gia cũng là một “tội phạm” có thói quen một năm đến trường không quá 30 lần, thế nhưng lại xuất hiện trong hoạt động tập thể thế này, có thể nói là vô cùng kỳ lạ.
Hắn kể từ lúc lên xe luôn không ngừng đặt ra nghi vấn, Cố Quân Trì bị hắn hỏi đến mức khó chịu, ném cho một câu “Câm miệng” rồi nhắm mắt dựa lưng vào ghế bắt đầu ngủ.
Những học sinh cấp S khác lần lượt lên xe, Lục Hách Dương đang nhìn điện thoại chợt nghe thấy Hạ Uý khẽ huýt sáo: “Tôi còn tưởng rằng Hứa Tắc sẽ không tới chứ.”
Lục Hách Dương hơi hơi ngẩng đầu, phát hiện Hứa Tắc cũng đang nhìn về phía này, khoảnh khắc hai người nhìn nhau Hứa Tắc liền quay đi, ngồi xuống một vị trí ở giữa xe.

Cậu chỉ mang theo một chiếc cặp học sinh, xẹp lép, trông có vẻ chẳng chứa được gì nhiều.
Sau hơn ba tiếng đã đến được căn cứ dưới chân núi, cách khu đô thị hơi xa, hiện lên vẻ hơi hẻo lánh.


Khách sạn duy nhất gần đó được cung cấp đặc biệt cho cấp trên và giáo sư tới khảo sát, điều kiện cũng xem như khá ổn.
Mọi người tập trung tại sảnh khách sạn, bởi vì không có nhiều phòng có giường lớn (*) cho nên vài người phải ngủ phòng hai người một mình.

Để công bằng, giáo viên sẽ rút thăm để xác định việc phân bổ phòng, rút được thẻ phòng nào thì ngủ ở phòng đó.
(*) phòng giường lớn ở đây là phòng có giường đôi cỡ king size hoặc queen size, còn phòng hai người ở đây chỉ phòng với hai giường đơn
Lục Hách Dương giơ tay: “Thầy, em không rút thăm nữa, cho em một phòng hai người đi.”
Vừa rồi ở trên xe anh không ngủ được nên bây giờ có hơi mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, anh càng không quan tâm mình sẽ ngủ ở phòng nào, phòng đơn có giường lớn hay phòng hai người với giường nhỏ, việc này không thành vấn đề.
Giáo viên đưa cho anh một tấm thẻ phòng hai người, Lục Hách Dương nhận lấy thẻ phòng, dựa vào ghế sofa nhắm mắt lại, đợi cuộc rút thăm của bọn họ kết thúc.
Một lúc sau, Lục Hách Dương nghe thấy Hứa Tắc nói: “Thầy ơi, cho em phòng hai người luôn đi.”
Lục Hách Dương mở hờ mắt, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Tắc cách đó khoảng hai ba mét.
Sau khi Hứa Tắc nói xong, một số alpha khác cũng xin lấy phòng hai người, cuối cùng những người còn lại đều là phòng giường lớn, vì vậy không cần rút thăm nữa.
Hạ Uý và Cố Quân Trì vì đi vệ sinh sau khi xuống xe nên lúc quay lại sảnh đã được phân cho thẻ phòng giường lớn.
Mọi người đến quầy lễ tân check in, quản lý đại sảnh đột nhiên cầm bộ đàm đi tới nói: “Xin lỗi, đường ống nước trong phòng 503 có vấn đề cần sửa chữa, tạm thời chưa thể check in được ạ.”
“Ai ở phòng 503 vậy?” Giáo viên hỏi.
“Em ạ.” Hứa Tắc giơ tay.
Giáo viên gật đầu, hỏi lễ tân: “Còn phòng nào khác không? Đổi phòng khác đi.”
“Chờ một chút.” Sau khi lễ tân kiểm tra xác nhận xong, có hơi áy náy nói: “Xin lỗi, không còn phòng trống nữa ạ.”
“Vậy thì Hứa Tắc, có lẽ em phải ở cùng bạn khác một đêm rồi.” Giáo viên quay đầu lại, “Những bạn vừa chọn phòng hai người giơ tay lên đi.”
Tình huống lúc này thực sự có hơi gượng gạo, những học sinh cấp S này đến từ các lớp khác nhau, Hứa Tắc bình thường đều đi một mình không giao du với người khác, giáo viên lo lắng rằng cậu sẽ lạc lõng.
Nhưng mọi người còn chưa kịp giơ tay, một giọng nói đã vang lên, ngữ khí bình tĩnh: “Em ở phòng hai người này, để cậu ấy ở cùng em đi.”
Các học sinh cấp S lần lượt nhìn ra phía sau, chỉ có mình Hứa Tắc vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt thất thần, hai vai đã căng cứng..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện