Lúc Hứa Tắc tắm xong đi ra, Lục Hách Dương đang chống cằm xem phim trên sofa.
Bên cạnh còn có một cái ghế sofa một người trống không, nhưng Hứa Tắc chỉ đi đến giường của mình ngồi xuống, cúi đầu lau tóc.
“Ăn tối chưa?” Lục Hách Dương quay đầu hỏi cậu.
Hứa Tắc lộ mặt ra khỏi khăn tắm trả lời: “Vẫn chưa.”
“Có cần giúp cậu liên hệ với nhà hàng không?”
“Không cần.” Hứa Tắc nói, “Tôi tự mua rồi.”
Lục Hách Dương nhìn túi đồ được bao tầng tầng lớp lớp trên bàn: “Cái này à?”
“Ừm.”
Lục Hách Dương sau đó quay đầu lại tiếp tục xem TV.
Hứa Tắc dùng khăn lông xoa tóc, cậu nhẹ nhàng hít sâu một hơi hỏi: “Cậu có muốn ăn cùng một chút không?”
“Cảm ơn, nhưng bữa tối tôi ăn no rồi.” Lục Hách Dương lịch sự từ chối.
“Được.” Thanh âm của Hứa Tắc bị khăn tắm cuốn lấy, có chút ủ rũ.
Lau khô tóc một nửa, Hứa Tắc đứng dậy, đi đến bàn mở túi ra.
Một sợi tóc rơi xuống trên mặt, có chút ngứa, Hứa Tắc đưa tay dụi dưới mắt.
Động tác này giống như đang lau nước mắt, Lục Hách Dương quay đầu nhìn cậu.
Hứa Tắc cụp mắt xuống, đây là lần thứ ba Lục Hách Dương nhìn thấy cậu mặc cái áo thun đen kia, đôi môi nhạt màu hơi mím lại, không biết vì sao trông có vẻ hơi sa sút.
Điều làm Lục Hách Dương cảm thấy kỳ quái là Hứa Tắc hẳn là một người có rất ít dao động trong cảm xúc, không hay cười, cũng không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể phát hiện một ít cảm xúc vụn vặt, có lẽ là do chính mình nghĩ nhiều thôi.
“Mua đồ ăn gì vậy?” Lục Hách Dương đột nhiên hỏi.
Anh không hiểu vì sao lại muốn nhìn xem sắc mặt hiện tại của Hứa Tắc, cũng là xác định xem đối phương có thực sự đang cảm thấy mất mát không, hay là có cái gì khác.
Hứa Tắc không quay mặt lại, nhưng động tác của cậu rõ ràng đã dừng lại một chút.
Tay cậu nắm lấy quai túi nylon, siết rất chặt, như thể việc trả lời câu hỏi này là vô cùng khó khăn.
Nhưng cậu vẫn trả lời: “Bánh bao kim sa.”
Lục Hách Dương có hơi sửng sốt, lặp lại: “Bánh bao kim sa?”
“Ừm.”
Trong phòng đột nhiên im lặng, Lục Hách Dương lại nhìn màn hình TV, một lúc sau mới đứng dậy đi về phía bàn, vươn tay mở túi nylon ra.
Đồ bên trong vẫn còn ấm, hơi nóng phủ lên mu bàn tay, Lục Hách Dương nhìn thấy không chỉ có bánh bao kim sa mà còn có những món điểm tâm khác, từng phần một đều được đóng gói chặt chẽ, bên ngoài còn bọc vài túi nylon, vì vậy hoàn toàn không bị ướt chút nào.
Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Tắc, phát hiện Hứa Tắc cũng đang nhìn anh, ánh mắt có thể nói là chăm chú, mặc dù chỉ là thoáng qua —— bởi vì lúc hai người nhìn nhau, Hứa Tắc lập tức dời ánh mắt đi, đồng thời chuyển trọng tâm để che đậy, nói: “Cậu muốn ăn không?”
Vấn đề này đã bị từ chối một lần, Hứa Tắc vốn dĩ không thể hỏi lại, nhưng hiện tại thật sự không còn gì để nói nữa rồi, cậu đành phải hỏi lại lần nữa.
Một tay Lục Hách Dương chống ở mép bàn, hơi nghiêng người, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu đi vào nội thành?”
“Ừm.”
“Đến đó bằng cách nào?”
“Dưới núi có một trạm xe buýt.” Hứa Tắc thành thật nói với anh.
“Có xa không?”
“Đi bộ khoảng 2 cây số, sau đó ngồi xe buýt hơn 40 phút sẽ vào trong nội thành.”
Ngữ khí của Hứa Tắc không nhanh không chậm, nhả chữ rất rõ ràng, giống như hướng dẫn viên đang dẫn đường.
Trên người cậu tỏa ra mùi sữa tắm sạch sẽ sau khi tắm, còn có mùi tin tức tố không thể che giấu vì không đeo vòng tay ngay cả khi cố gắng khống chế.
“Cho nên cậu tốn hơn ba tiếng đồng hồ cả đi cả về.” Lục Hách Dương kết luận.
“Ừm.” Kỳ thực Hứa Tắc cũng không nhìn kỹ thời gian, hiện tại tính toán một chút, đại khái cũng đã lâu như vậy rồi.
“Cửa hàng kia vẫn còn à?” Lục Hách Dương nhìn mặt Hứa Tắc, hỏi cậu.
“Đã không còn mở nữa, tôi mua ở cửa hàng khác.” Hứa Tắc nói xong còn bổ sung thêm một câu, “Bọn họ nói đồ ăn ở cửa hàng này cũng rất ngon.”
Lục Hách Dương phát hiện ra rằng Hứa Tắc muốn nói chuyện cần phải có người dẫn dắt, biểu hiện ở chỗ chỉ cần bạn hỏi cậu một câu hỏi, cậu nhất định sẽ trả lời, hơn nữa còn là một câu trả lời thật lòng — nhưng đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, cả đi cả về hơn ba tiếng đồng hồ, trên một con phố xa lạ, trên phố là hàng chục con hẻm, đi tìm một cửa hàng nhỏ chỉ biết mỗi chữ “Lạc” trong tên hơn nữa cũng không còn nữa —— Việc này rốt cuộc phải quanh đi quẩn lại bao nhiêu con đường, phải chủ động mở miệng hỏi thăm bao nhiêu người, chỉ có mình Hứa Tắc là hiểu rõ.
(em nó thích anh nhiều vãi ò đoá T.T)
Lục Hách Dương miết nhẹ ngón trỏ trên mặt bàn nhẵn bóng, anh hỏi: “Vì sao?”
Ba chữ này không nhẹ cũng không nặng, nhưng đã hoàn toàn thức tỉnh Hứa Tắc.
Lúc cậu chạy xuống núi bắt xe vào thành phố cũng không nghĩ nhiều đến thế, không cẩn thận cân nhắc nên đưa ra lý do nào thích hợp cho hành vi của mình.
Bây giờ có vẻ như đây là một điều căn bản không thể giải thích được —— tại sao lại tốn hơn ba tiếng để mua đồ ăn cho một người không hề thân thiết.
“Bởi vì…” Hứa Tắc lùi lại một bước, chống tay lên bàn, cố gắng khiến cho chính mình trông tự nhiên hơn một chút.
Cậu có thể cảm nhận được sức nặng trong ánh mắt Lục Hách Dương.
Miệng cậu rất khô, vì vậy Hứa Tắc liếm môi, nhìn tấm thảm trên mặt đất nói: “Cậu bảo là ăn rất ngon, tôi liền muốn nếm thử.”
Câu trả lời này không thành thật lắm, Lục Hách Dương muốn nói với Hứa Tắc rằng cậu một chút cũng không giống một người sẽ vì miếng ăn mà bỏ ra nhiều công sức như thế.
Nhưng anh chỉ là nhìn thẳng Hứa Tắc, tại thời điểm sắc mặt Hứa Tắc bị nhìn đến mức sắp trắng bệch, Lục Hách Dương mới chậm rãi mở miệng: “Là vậy sao.”
Hứa Tắc quên cả gật đầu, chỉ đứng ở đó.
“Cậu ăn đi.” Lục Hách Dương rốt cục cũng nói, “Ăn xong thì đi nghỉ ngơi sớm.”
Anh ngồi lại trên ghế sofa, cúi đầu nhìn điện thoại.
Hứa Tắc muộn màng “ừm” một tiếng, cởi bỏ màng bọc thực phẩm và hộp nhựa, ngồi xuống ghế.
Một tiếng hét đột nhiên vang lên từ TV, thu hút sự chú ý của cả hai.
Hứa Tắc nhìn màn hình, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Lục Hách Dương, không ngờ Lục Hách Dương cũng đang nhìn cậu, còn nói: “Cậu có thể đến sofa xem.” Bởi vì từ vị trí Hứa Tắc ngồi muốn nhìn màn hình có hơi khó khăn.
“Không sao.” Hứa Tắc lắc đầu.
Cậu tiếp tục ăn đồ ăn, lại nghe thấy Lục Hách Dương nói: “Ống nước phòng bên cạnh sửa xong rồi.”
Hứa Tắc cảm thấy chính mình trong nháy mắt đã hiểu ý tứ của Lục Hách Dương, cậu nhìn đồ ăn vặt trong hộp, cả người như đông cứng lại.
Một lúc sau, Hứa Tắc mới ngẩng đầu lên nói: “Tôi sẽ lập tức nói với giáo viên, sang phòng bên cạnh ngủ.”
Cậu vừa nói vừa tính toán trong đầu mình sẽ mất bao lâu để thu dọn tất cả đồ đạc rời khỏi căn phòng này, hẳn là không quá một phút —— cho dù có như vậy cũng đã lâu rồi.
Cho dù Hứa Tắc có đần độn đến đâu, khi nhận ra lời ám chỉ của Lục Hách Dương vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ và lúng túng, suy cho cùng đó cũng là Lục Hách Dương.
Lúc Hứa Tắc chuẩn bị đứng dậy thu dọn đồ đạc, Lục Hách Dương lại hỏi cậu: “Cậu muốn sang phòng bên cạnh ngủ sao?”
Câu hỏi này Hứa Tắc hoàn