Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 19


trước sau


Sau bữa tối, ba người ngồi trong khu vực nghỉ ngơi ở sảnh trước uống nước trái cây, Hạ Uý đề xuất mười phút sau khi tiêu cơm thì đến khu giải trí chơi vài ván bida.
“Thủ đô đúng là thật nhàm chán.” Hạ Uý uể oải dựa vào trên sofa, “Từ lúc về đây đến giờ đã rất lâu rồi tôi không cười.”
“Thế thì cậu cút đi.” Cố Quân Trì nói.
“Không cút đấy.” Hạ Uý nhìn màn hình điện thoại, nheo mắt mỉm cười, “Trì Gia Hàn, lớp 11-9, con trai út của nhà phó thị trưởng.

Khiêm tốn thật đấy, cái người thông minh này.”
Lúc hắn đang nói, ánh mắt của Lục Hách Dương rơi vào đại sảnh khách sạn ở phía xa, một alpha đội mũ lưỡi trai màu đen với vành mũ kéo xuống rất thấp đi vào.

Cậu đi đến quầy lễ tân, sau một hồi hỏi thăm thì phục vụ đưa cậu đến chỗ thang máy.
Lục Hách Dương uống một ngụm nước trái cây, giơ tay lên xem giờ: 8 giờ 25.
“Trì Gia Hàn?” Cố Quân Trì suy nghĩ một chút, “Nghe nói quan hệ giữa cậu ta với gia đình không tốt lắm.”
Hạ Uý bẻ khớp ngón tay rất rõ ràng: “Vậy thì quá tốt rồi, trách nhiệm của tôi là giải cứu tất cả omega xinh đẹp không có sự trợ giúp trên đời này mà.”
Lúc Hứa Tắc đẩy cửa vào thì vừa đúng tám giờ rưỡi, trong phòng đặt riêng đã có bảy tám alpha đang ngồi, mỗi người đều dẫn theo một omega, ngoại trừ Đường Phi Dịch.
“Khẩu vị của Đường tổng càng ngày càng kén chọn nha.” Có người vừa nhìn thấy Hứa Tắc liền bắt đầu quấy rối, “Một alpha cấp S 17 tuổi không phải ai cũng có được à nha.”
Đường Phi Dịch dựa vào ghế thở ra một ngụm khói, sau đó hếch cằm chỉ vào chỗ trống bên cạnh.

Hứa Tắc làm theo chỉ dẫn của gã, đi tới ngồi xuống.
“Muốn ăn gì không, tôi gọi cho em.” Đường Phi Dịch một tay đặt lên lưng ghế của Hứa Tắc, nghiêng người về phía cậu.

“Ăn rồi.”
Đường Phi Dịch nhìn góc nghiêng gương mặt cậu, trêu đùa cười lên: “Vậy thì uống đi.”
Phục vụ từ tủ rượu di động bên cạnh lấy ra một chai rượu whisky, mở chai rồi rót một ly đầy cho Hứa Tắc.
“Trước tiên phạt ba ly đi.” Một alpha đưa mắt ra hiệu nói, “Đường tổng vẫn luôn chờ cậu tới giờ đấy.”
Là Đường Phi Dịch đã gọi điện bảo cậu đến lúc tám giờ rưỡi, nhưng Hứa Tắc cũng không nói gì, cầm ly rượu lên ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng màu vàng óng tràn ra từ khóe môi, chạy dọc xuống cổ, vành mũ che đi nửa trên khuôn mặt Hứa Tắc, chỉ lộ ra chiếc cằm mảnh mai và xinh đẹp.

Một ly, hai ly, ba ly—— Hứa Tắc đặt ly rượu xuống, lau khóe miệng.
“Thật biết nghe lời.” Đường Phi Dịch đặt tay lên lưng Hứa Tắc, sau đó trượt xuống, cuối cùng rơi xuống sau eo cậu.
Hứa Tắc cả người cứng đờ, vẫn không lên tiếng.
Các alpha tiếp tục trò chuyện, Đường Phi Dịch duy trì tư thế nửa ôm lấy Hứa Tắc, tay còn lại cầm chai rượu, đến lúc uống sẽ rót thêm vào ly của Hứa Tắc, để Hứa Tắc thay mình chắn rượu.
Trong hơn một tiếng, Hứa Tắc không nhớ mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết rằng đã uống rất nhiều ly, tuy rằng alpha cấp S vốn có tửu lượng tốt nhưng cậu cũng không tránh khỏi bắt đầu cảm thấy choáng váng, nhận ra rõ ràng rằng mình đã đến cực hạn, không thể uống tiếp được nữa.
Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, các alpha bắt đầu chơi bài trong phòng nghỉ, nói là chơi bài nhưng thực ra là đánh bạc, một ván hơn trăm nghìn cho đến cả mấy triệu, đối với bọn họ mà nói chỉ như một quân bài, một cái chớp mắt.
“Tôi về trước đây.” Hứa Tắc nói.
“Bây giờ mới có mấy giờ thôi?” Đường Phi Dịch đang có hứng, đương nhiên không chịu buông tha cho cậu, “Muộn chút nữa rồi tính, đến lúc đó cho em một gian phòng, đảm bảo em có thể ngủ đến thoải mái.”
“Không cần đâu, tôi đi trước đây.” Hứa Tắc đứng dậy.
Đường Phi Dịch vẫn tươi cười, nhưng thanh âm lạnh đi vài phần: “Khách hàng vẫn còn ngồi đây mà em đã muốn đi, có hơi cụt hứng đấy.”
Bàn ăn trở nên yên tĩnh, Hứa Tắc đứng ở nơi đó, cậu cảm thấy chóng mặt, khó tập trung tinh thần, chỉ muốn rời khỏi gian phòng riêng này càng sớm càng tốt.
Một alpha mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Nghe nói cậu biết đánh quyền anh à? Tôi có một thuộc hạ trước đây từng luyện qua, chi bằng hai người so tài một trận đi, nếu như cậu thắng thì Đường tổng cho cậu về, thế nào?”

Đường Phi Dịch có vẻ rất hài lòng với đề xuất này, gã châm một điếu thuốc, nhìn Hứa Tắc qua làn khói, chậm rãi nói: “Nếu thua thì sao đây?”
Một alpha lập tức tiếp lời: “Nếu như thua thì ngoan ngoãn phục vụ Đường tổng đêm nay đi.”
Những người khác cười nham hiểm, Đường Phi Dịch bắt chéo chân, dùng đầu ngón chân gõ vào cẳng chân Hứa Tắc: “Em tự chọn đi.”
Hứa Tắc nhìn ly rượu trước mặt, vài giây sau mới đáp: “Được.”
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, một vệ sĩ cao lớn bước vào: “Ông chủ.”
“Đánh với cậu ta một trận.” Alpha chỉ Hứa Tắc, “Thắng thì có thưởng, thua thì để lại ngón cái tay trái.”
Hứa Tắc giật mình, nhìn về phía alpha.
Vẻ mặt alpha thế nhưng lại vô cùng nhàn nhã: “Nghe nói con gái của chú gần đây phải nhập viện sao? Chắc chú cũng không muốn con gái vừa xuất viện liền phát hiện tay cha mình đã mất đi một ngón đâu nhỉ?”
Vệ sĩ khẽ gật đầu: “Đã rõ.”
Bàn trà được di chuyển để nhường ra một chỗ trống, Hứa Tắc và vệ sĩ đứng đối mặt, cậu căn bản còn chưa kịp nhìn rõ thì đối phương đã ra một cú đấm, động tác tránh né của Hứa Tắc chậm mất nửa giây, cảm thấy nắm đấm cọ vào bên tai, cuốn theo một tiếng gió theo nắm đấm.
Cậu đứng thẳng dậy đồng thời đấm trả, nhưng lại bị đối phương tránh được.

Chỉ trong một lần đánh qua lại, trong lòng hai bên đã có đầu mối, trình độ của hai người bất phân thắng bại, điểm khác biệt là Hứa Tắc đã uống rượu, khiến cho cậu từ năng lực phản ứng, cảm nhận thăng bằng, độ chính xác và phối hợp đều so với bình thường yếu đi một chút.
Trong vòng mười giây, Hứa Tắc bị đánh vào khóe miệng, bọn họ không đeo găng tay, khớp ngón tay nhô ra của vệ sĩ đập thẳng vào mặt, đau đớn truyền đến khiến thái dương Hứa Tắc giật lên, rên lên một tiếng, lảo đảo vài bước suýt thì ngã xuống đất.
“Trông có vẻ như tối nay Đường tổng sẽ được ôm người đẹp rồi.” —— Trong lúc

thất thần, Hứa Tắc nghe thấy bên cạnh có người cười nói.
Hứa Tắc nuốt ngụm máu trong miệng xuống, run rẩy giơ tay lên, nhanh chóng tung một cú đấm giả thẳng về phía trước, sau đó là một cú húc đầu phải khi vệ sĩ nghiêng đầu, đánh vào cằm đối phương.
Cậu không biết nên làm gì, cho đến bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Một ngón tay cái có ý nghĩa gì đối với một con người — Hứa Tắc không thể xác nhận alpha đó đang đùa hay là nghiêm túc.
Trong lúc lảo đảo, Hứa Tắc lại nhận thêm một cú đấm vào quai hàm, đầu cậu choáng váng, các giác quan có xu hướng tê liệt, cả người cậu ngã xuống thảm, còn chưa kịp bò dậy thì đã bị một bàn chân đạp lên sau lưng.

Trong lồng ngực có thứ gì đó như lập tức nổ tung, cảm giác khô khốc râm ran giống như bị xát vào sỏi truyền đến tận dạ dày, Hứa Tắc muốn nôn, nhưng chỉ có thể há to miệng thở dốc.
Một nửa gương mặt của cậu áp vào tấm thảm, chiếc mũ lưỡi trai của rơi xuống một bên.

Tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ, cậu nhìn thấy Đường Phi Dịch đang dựa vào ghế sofa với vẻ mặt hưởng thụ đang tìm kiếm cảm giác kích động thường thấy.

Hứa Tắc biết rằng gã đang chờ đợi cậu cầu xin sự tha thứ, giúp đỡ hay thương xót.
Không thể thua.

Hứa Tắc hít một hơi thật nhanh, hoài nghi cột sống hoặc xương sườn của mình đã gãy, cậu đau đến mức không thể thở được, tim đập vô cùng khó khăn.

Cậu nghiến chặt răng, vươn tay nắm lấy chân còn lại của vệ sĩ, ngay chỗ mắt cá chân rồi kéo về phía trước.

Cậu cảm thấy mình đã cạn kiệt toàn bộ sức lực trong cơ thể, trọng tâm của vệ sĩ lảo đảo ngã xuống, Hứa Tắc cố gắng chịu đau lăn qua, dùng lực húc cùi chỏ vào ngực hắn.
Các alpha vừa uống rượu vừa quan sát bọn họ với sự thích thú cao độ, như thể đang xem hai con mãnh thú đang vật lộn và cắn xé nhau.
Lúc Hứa Tắc chuẩn bị đấm vào mặt vệ sĩ một lần nữa, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, quản lý đại sảnh cùng nhân viên bảo vệ bước vào, không chút ngạc nhiên hay trách mắng gì, giọng điệu của quản lý vô cùng bình tĩnh và lịch sự: “Xin lỗi, trong khách sạn không được phép ẩu đả.”
Anh ta lễ phép cúi đầu trước Đường Phi Dịch: “Đường tiên sinh, hy vọng ngài hiểu cho.”
“Ẩu đả?” Đường Phi Dịch lắc ly rượu, còn không nhìn lấy anh ta một cái, “Chỉ là trận đấu cho vui thôi, sao lại là ẩu đả được chứ?”
“So tài trong phòng riêng của khách sạn, mất mạng thì quy cho ai đây?”
Nghe thấy thanh âm của Cố Quân Trì, Hứa Tắc sửng sốt một chút, lập tức vươn tay ra cầm mũ đội lên, hạ thấp vành mũ rồi đứng dậy.

“Ơ, Cố công tử ở đây à?” Đường Phi Dịch cuối cùng cũng nhướng mày lên, “Nghe nói hôm nay chủ tịch Cố tới Vân Loan? Trách tôi trí nhớ kém, quên chào ông một tiếng rồi.”
“Ông nội tôi không có thời gian để nghe người không liên quan chào hỏi.” Cố Quân Trì bình tĩnh trả lời, nhìn Hứa Tắc đang cúi đầu đứng ở giữa gian phòng, “Hai người này sẽ bị đưa đi hỏi thăm tình hình, Đường tiên sinh anh có ý kiến ​​gì không?”
Muốn hỏi gì? Có gì đáng để hỏi chứ? Mọi người có mặt ở đây đều hiểu rằng đây chỉ là một cái cớ sứt sẹo thôi, nhưng họ cũng biết rõ rằng, đối với Cố Quân Trì mà nói, hắn sử dụng đến thứ gọi là ‘cái cớ’ đã xem là giữ thể diện rồi.
Đường Phi Dịch đang định mở miệng, Hạ Uý liền nói: “Nếu không ý kiến gì thì hai người ra ngoài đi.”
“Đương nhiên có thể.” Đường Phi Dịch cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói.
Cố Quân Trì không để tâm gật đầu: “Hôm nay hóa đơn của Đường tiên sinh không cần tính, xem như tôi tặng.”
Hứa Tắc cúi đầu bước ra khỏi gian phòng, lúc đi ngang qua, cậu nghe thấy Hạ Uý thì thầm: “Chạy đi, không sao đâu.”
Sau một thoáng sững sờ, Hứa Tắc trầm mặc bước nhanh về phía thang máy, cậu ngoái đầu nhìn lại, nhưng không có ai đuổi theo.
Rời khỏi khách sạn, nhiệt độ ngoài trời cao hơn một chút, tiếng xe cộ qua lại liên tục muốn ù tai.

Sau lưng vẫn còn đau, Hứa Tắc cong người không đứng thẳng được, cậu hít sâu một hơi, liếm liếm khóe miệng, vết thương có hơi rát, đầu lưỡi đều là vết máu.
Một chiếc siêu xe dừng ở ven đường phía trước hai mét, Hứa Tắc ngẩng đầu nhìn lên, loại xe thế này ở thủ đô không có quá ba chiếc, Hạ Uý sở hữu một trong số đó.
Cửa xe chậm rãi nâng lên, Hứa Tắc bước từng bước đi về phía trước, mãi đến khi bước đến góc độ song song với ghế lái, cậu nhìn vào bên trong xe.
Người ngồi bên trong không phải Hạ Uý.
Lục Hách Dương đặt một tay lên vô lăng, ánh đèn màu xanh nhạt trong xe chiếu lên mặt anh toả ra một cảm giác lạnh lùng máy móc.

Anh nghiêng đầu nhìn Hứa Tắc, cười nhạt một tiếng, hỏi: “Muốn đi nhờ không?”

Công lao ẩn giấu, không đứng đầu ngọn gió làm anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ làm tài xế thuận đường đưa cậu về nhà, nhỉ.
(Hạ Uý: Nhưng đó là xe của tôi, Lục Hách Dương, sao lại lái xe của anh em đi tán alpha hả? Cậu có bị gì không?).


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện