Binh sĩ tuần tra quân doanh nghe náo động cũng đuổi đến, kinh động cả Lương sứ quân và Kiều sứ quân ra xem. Nhìn thi thể của thích khách là bị một viên đá sỏi nhỏ cắm sâu hoắm vào yết hầu khuyết hẳn một lỗ, một nhát chí mạng đủ thấy nội lực của người xuất công cực kì thâm hậu. Lương sứ quân và Kiều sứ quân âm thầm nhìn nhau, lại nhìn sang Kiều Vũ Phi, có chút bất khả tư nghì. Kiều Vũ Phi thân thể trọng thương mà có thể phát lực được đến thế này, người này tuổi trẻ như thế nhưng bản lĩnh thật khôn lường, thành tựu khó tưởng.
Mọi người đưa quân y lại xem thương thế của Kiều Vũ Phong, sau đó cũng đưa người về doanh trướng thượng khách. Kiều Vũ Phi cũng tự đi về lều của mình. Nhác thấy bước chân của Kiều Vũ Phi gian nan, Kiều Vỹ sứ quân mới nhìn xuống, phát hiện trên chân nàng có vết máu, ngài liền cất tiếng gọi lên:
- Phi nhi!
- Bẩm! Phụ thân còn có chuyện gì dạy bảo? – Kiều Vũ Phi gượng quay lại.
Kiều sứ quân bước lên mấy bước, đứng đối diện nàng, nhìn nàng một lượt sau đó ngậm ngùi thở dài. Thật ái ngại cùng bối rối! Đấy là nhi tử thân sinh của ngài, nhưng chính ngài đã không cần, không nhìn nhận còn lạnh nhạt, tàn nhẫn bảo nàng là bại tử, báo gia, khắc cha hại tộc. Bấy nhiêu lâu, ngài không hề nghĩ đến sự tồn tại của Kiều Vũ Phi. Bởi vậy bây giờ phụ tử tương kiến, đối diện một cách rất ngượng ngùng. Kiều sứ quân chắp tay sau lưng, nhìn lên nhìn xuống, rồi mới nhìn ngay vào Kiều Vũ Phi, trầm giọng nói:
- Ngươi...thương tích có nghiêm trọng không?
Kiều Vũ Phi gượng cười:
- Hài nhi không sao! Thật ngại...khiến phụ thân lo đến.
- Phi nhi! Ài! – Kiều Vỹ nhắm mắt thở dài, một lúc mới nói – Trước đây phụ thân lạnh lẽo với ngươi thật ra... là lỗi của ta!
Làm một người cha mà bên trọng bên khinh, thậm chí bên khinh còn khinh đến mức vô tình, một chút cũng không hề nghĩ đến kia dù sao cũng là thân sinh của mình. Làm một người cha mà đuổi nhi tử mình ra tiểu phủ, không cho phép nàng bước chân đến đại môn Kiều phủ, bởi thế mới đến nỗi nàng lớn đến tận từng tuổi này cùng phụ thân tương mục diện kiến lại xa lạ như lần đầu, một chút cũng không có cảm giác tình thân. Kiều Vỹ ngài thân là một sứ quân lừng lẫy, một dũng tướng kiêu hùng, một đấng trượng phu lẫm liệt, người cha đáng kính đối với Kiều Vũ Phong, nhưng với tiểu nhi tử Kiều Vũ Phi này ngài vẫn là lấy làm hổ thẹn. Cái cảm giác gần mà không gần, xa lại không xa. Đây rõ ràng là nhi tử của mình, nhưng ánh mắt và sự nhiệt tình với mình còn thua cả với người dưng. Phần cảm ngộ này thật không thể nào dễ chịu!
Kiều Vũ Phi đối với lời xin lỗi của Kiều Vỹ cũng có chút bở ngở, khó tin. Lão sứ quân thế nhưng xin nàng tha thứ ư? Tha thứ? Ha! Không biết nguyên thân của Kiều Vũ Phi thân sinh của lão biết được sẽ có cảm giác gì, chứ nàng thì chỉ biết hời hợt cười xòa cho qua. Quả thật vị phụ thân trước mặt này trong mắt nàng thậm chí còn ít thiện cảm hơn so với Lương Chấn thế bá, nhưng nàng cũng không oán không thích gì ông ta cả. Trước mắt cứ ngượng ngùng đối thoại thế này cũng không dễ dàng gì, nàng cũng gượng mình ậm ờ qua loa sau đó đã nghĩ muốn rời đi trước. Dưới ánh mắt áy náy ngần ngại, có lời muốn nói lại không biết phải thổ lộ làm sao kia của Kiều sứ quân, Kiều Vũ Phi bất chợt cũng cảm thấy nghèn nghẹn. Bất giác nàng nghĩ đến lịch sử. Chẳng mấy lâu nữa, Lưu Hoành sẽ san bằng các sứ quân phương nam là Kiều – Lương và Ngô gia qui về một thể. Tất nhiên kết cục của Kiều Vỹ và Lương Chấn cũng không thoát ngoài định mệnh lịch sử. Kiều Vũ Phi chợt gượm lại bước chân, nửa muốn quay đầu, nửa lại không. Thật, chính nàng cũng không biết nàng nên nói gì với Kiều sứ quân ngài ấy. Cơ mà không nói, lại cũng không thấy bức rứt không thoải mái. Nàng tần ngần, ngậm hơi một hồi, lấy hết tinh thần quay đầu nhìn lại thì Kiều sứ quân đã đi mất. Kiều Vũ Phi thở mạnh một hơi. Vậy thì không cần phải nói nữa, xem vào ý trời thôi! Nàng phẩy ống tay áo, lẳng lặng trở về lều.
Lúc về lều, nàng đổi y phục mới phát hiện vết thương trên chân cũng không nhẹ đâu. Vết thương đồng dạng với Kiều Vũ Phong, đều là màu đen. Cơ mà nàng không hề có cảm giác mất sức hay đau đớn vì trúng độc như Kiều Vũ Phong. Thấy lạ, nàng tự mình rửa vết thương, nặn hết máu độc cho đến khi thấy máu chảy ra là màu đỏ mới an tâm băng bó lại vết thương rồi đi nằm. Đèn dầu vừa tắt, nàng cũng dần dần chìm vào mơ màng thì bất chợt cảm thấy dường như có người tiến vào. Mới rồi vừa bị tập kích, tất nhiên nàng cũng cảnh giác, liền muốn ngồi dậy. Thế nhưng đúng lúc nàng dợm lên, người kia liền ấn nàng nằm trở lại. Trong bóng đêm, nàng không nhìn thấy mặt, cơ mà mùi hương quen thuộc kia thật khiến nàng an tâm. Là Đinh Ngọc Phụng! Kiều Vũ Phi hứng khởi gào thét trong lòng, thuận tay cũng kéo theo Đinh Ngọc Phụng ôm ghì lấy hôn xuống. Thật sự nàng nhớ nữ nhân này, nhớ khủng khiếp! Đinh Ngọc Phụng cũng cảm nhận được sự nhiệt thành nồng hương đậm ý của Kiều Vũ Phi. Nàng một bên ưng thuận để Kiều Vũ Phi ôm hôn, vừa quan tâm lo lắng thương thế của nàng ấy, cẩn trọng vuốt ve ở vết thương trước ngực, lại ưu tư nhìn về vết thương băng bó trên chân Kiều Vũ Phi, khẽ hỏi:
- Á Tử ngốc! Chỉ mới một ngày không gặp thôi, ngươi...ngươi lại bị thương nữa rồi!
Kiều Vũ Phi vẫn ở tư thế nằm đó, tay ôm hông Đinh Ngọc Phụng vui mừng mỉm cười. Nàng vui mừng quá, lại không hề hay biết trong lều đột nhiên nảy sinh một mùi hương thơm kì lạ. Hai người nhìn nhau một lúc, cảm thấy thẹn thùng với ánh mắt quá nóng ấm thắm thiết của Kiều Vũ Phi, Đinh Ngọc Phụng cúi mặt, giọng nhuyễn dịu lí rí nói:
- Để ta xem vết thương của ngươi!
Nàng xoay người quay lại nhìn Kiều Vũ Phi, có chút ngần ngại không biết nên động thủ từ đâu thì Kiều Vũ Phi đã chủ động bắt lấy tay nàng đặt lên vải áo của nàng ấy, ánh mắt đắm đuối như tiếp thêm động lực cho nàng:
- Trên người ta đều là vết thương, nàng nhớ xem hết không được bỏ sót đó!
Đinh Ngọc Phụng bị cái giọng điệu khiêu gợi kia châm chọc thêm, nàng thật là thẹn muốn chết. Tay đã đặt trước ngực áo của người kia nhưng vẫn bối rối muốn rút về. Kiều Vũ Phi vội bắt lại. Sớm đã biết nữ nhân này rất hay thẹn thùng, để có thể bắt nàng ấy thừa nhận tình cảm, nàng phải chủ động thì hơn. Vậy là một tay nàng bắt lấy eo thon, tay kia nhanh nhẹn đã lòn vào bên trong y phục của nữ nhân trước mặt. Đinh Ngọc Phụng thoáng hốt hoảng, miệng vừa hé lên muốn kêu thì môi đã bị người ta chiếm trước phong bế. Trước khi để cho Đinh Ngọc Phụng khôi phục tinh thần, Kiều Vũ Phi chuyển đảo tình thế, đem Đinh Ngọc Phụng xoay chuyển áp nằm dưới thân.
Cảm nhận được sự thấp thỏm, hoảng loạn trong từng nhịp thở của Đinh Ngọc Phụng, Kiều Vũ Phi khẽ cười. Môi dán lên môi nàng ấy hôn nhẹ lại xoay chuyển hôn dần đến vành tai mỏng manh đang đỏ bừng kia. Đinh Ngọc Phụng nhạy cảm bị xung động đến run rẩy. Hai tay nàng nắm lấy vải áo của Kiều Vũ Phi, ánh mắt nửa sợ hãi, nửa cầu xin. Kiều Vũ Phi dịu dàng tỉ tê rót bên tai nàng giọng điệu hết sức dụ hoặc:
- Ngọc Phụng, kiếp này giao cho ta. Để ta yêu nàng, vĩnh viễn thuộc về nàng có được không?
Dứt lời, môi nàng lại áp xuống tấn công lên mặt mũi, đến môi rồi di dần xuống cổ rồi đến trước ngực người ta. Lồng ngực Đinh Ngọc Phụng vì căng thẳng mà phập phồng dữ dội. Đáng ghét cái người này, kiểu thổ lộ gì vậy chứ? Áp người ta...đến khó chịu thế này?
Tâm trí nàng sớm đã lâm trạng thái mơ hồ không nhận định được rõ ràng. Tình huống như này thật là không biết nên làm sao? Ngay lúc Kiều Vũ Phi hạ xuống một nụ hôn trên ngực nàng, theo bản năng nàng liền chặn nàng ấy lại muốn đẩy ra. Kiều Vũ Phi lúc này lại không chút nhu thuận nữa, bị đẩy đến thế cũng không lùi ra, còn mặt dày dán tới, tay đan vào tay, cằm đặt trên ngực người ta, trán chạm vào dưới cằm Đinh Ngọc Phụng, ở một tư thế cực kì nhạy cảm mà mở miệng, thổi hơi khí nóng ấm vào làn da mềm mại dưới cổ nữ nhân nằm dưới, uyển dịu nói:
- Ngọc Phụng, đừng sợ! Ta yêu nàng!
Hai tay Đinh Ngọc Phụng bấm chặt níu vào góc áo của Kiều Vũ Phi. Thật, nàng có chút sợ, nhưng tự đáy lòng cũng có một chút mong chờ. Vì đây là Á Tử, là người mà nàng yêu thương và mang nợ nàng ấy rất nhiều. Cả đời này nàng đều nguyện sẽ dâng trao cho Á Tử. Nếu Á Tử muốn, nàng còn ngần ngại điều gì đây? Ấy nhưng mà...
- Á Tử...Ta...ta...
Nàng vốn định nói "Ta chưa có chuẩn bị. Hay là để khi khác." Ấy nhưng nhác thấy ánh mắt nóng rực đầy mong chờ của Kiều Vũ Phi, nàng rốt cuộc lại không nói được. Ngập ngừng một lúc, lại nói thành:
- Đừng... đau... quá!
Đinh Ngọc Phụng nói xong, đầu cũng ngoảnh qua một bên, ngượng ngùng nhận mệnh. Kiều Vũ Phi được đáp ứng, cảm thấy mãn ý kích động đến muốn hét lên vui sướng. Nữ nhân nàng yêu đã chấp nhận nàng! Nàng ấy là của nàng! Mãi mãi đều là của nàng!
Kiều Vũ Phi cười đến tít mắt. Lần lượt rũ bỏ y phục của cả hai. Đinh Ngọc Phụng tâm thế hồi hộp đến mức không dám mở mắt mặc cho Kiều Vũ Phi có muốn làm động tác gì. Kiều Vũ Phi muốn bật cười. Nữ nhân này như thế, làm nàng cũng không thể không khẩn trương theo. Chậc! Nàng ấy là lần đầu tiên, nàng cũng là lần đầu tiên chứ bộ? Đinh Ngọc Phụng mê nhân hoặc chúng thế này, nàng còn có thể không gấp gáp sao? Y phục đã thoát hết ra, đôi tấm thân trần trụi trực tiếp va chạm khiến Đinh Ngọc Phụng nhất thời tâm như treo hẳn. Đáng chết Kiều Vũ Phi lại đang làm cái gì? Nàng ấy nhìn... nhìn cái gì mà nhìn lâu đến như thế chứ? Hừm! Cũng đều giống nhau, nàng ấy lại không chút ý nhị, nhìn chằm chằm nơi nhạy cảm của người ta. Đinh Ngọc Phụng chịu không nổi cái bộ mặt ngốc lăng háo sắc, liền đưa tay bịt mắt Kiều Vũ Phi lại. Kẻ xấu xa này thật sự rất hư! Nàng đã thẹn muốn chết rồi, nếu còn để nàng ấy nhìn nữa da nàng chắc phải xung huyết chết mất thôi!
Kiều Vũ Phi bị bịt mắt chỉ khẽ cười cười. Thật tình đâu phải nàng muốn ngốc như vậy mà nhìn thôi đâu? Ai bảo Đinh Ngọc Phụng đẹp quá đến như thế! Lại nữa, nàng cũng rất căng thẳng. Ừm...căng thẳng đến mức thật sự không biết bắt đầu như thế nào? Thật không bao giờ nghĩ một nữ nhân như nàng lại có lúc mê mẩn mất hồn trước thân thể của một nữ nhân khác! Quả là khó ngờ nhưng mà...tất nhiên là quá mức tuyệt vời!
Kiều Vũ Phi trong dạ hả hê, khẽ cười lên một tiếng rồi bắt đầu nhoài đến công kích trước ngực của nữ nhân người ta. Đinh Ngọc Phụng kêu "ôi" lên một tiếng rồi liền chìm vào cảm giác mênh mông dậy sóng. Kiều Vũ Phi thận trọng từng chút di chuyển môi. Ở bên, bàn tay cũng không ngừng chuyển động, ma sát làn da trơn nhẵn láng mịn như ngọc thạch này. Cảm giác kích thích, bồi hồi một cách diệu kì. Đinh Ngọc Phụng cong người, cắn môi hứng chịu. Cũng không biết rốt cuộc là thích thú hay là khó chịu, là muốn dừng lại hay muốn nhiều hơn. Chỉ nhưng động tác Kiều Vũ Phi vừa chậm lại thôi, nàng liền cảm thấy mất mát trống trải, không nhịn được khao khát nóng lòng hơn. Kiều Vũ Phi cũng cảm nhận được ánh mắt khó xử kia, nàng cũng không tiếp tục trêu đùa nữa mà nghiêm túc chăm chú, từng chút từng chút mân mê mơn trớn trên làn da tuyệt đẹp, lần lần đến trước vườn hoa. Cảm nhận được Đinh Ngọc Phụng lo lắng muốn nhóm thân lên, Kiều Vũ Phi dùng chân chèn vào giữa để của mình và nàng ấy tiếp xúc. Ở bên trên, ngực của nàng cũng áp trên lồng ngực của Đinh Ngọc Phụng. Nàng nghe rõ từng nhịp tim vang dội hoảng loạn của nàng kia. Nàng ấy đúng thật là rất khẩn trương, rất lo lắng nha! Quả nhiên là thục nữ phong kiến, phong vị này thật sự là mê chết người ta!
Kiều Vũ Phi liếm liếm môi, cúi đầu xuống nhấm nháp đôi cánh môi mềm mịn thơm tho của người trong lòng. Đinh Ngọc Phụng bị nàng trêu chọc kích thích đến cùng cực. Từng tầng từng tầng cảm xúc dậy lên khiến nàng rối loạn hô hấp, trái tim thổn thức đến nhảy loạn. Nàng cố nén nhịn hết mình. Thật là quá đáng! Á Tử, ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào đây? Ngươi...ngươi như thế mà bức người...bức đến sắp không ổn rồi!
Trong lòng nàng không ngừng đấu tranh tư tưởng. Không được, không muốn tiếp tục. Cảm giác này kì quái quá đi! Ấy nhưng thực ra nàng lại luyến tiếc từng cử chỉ rất nhỏ của Á Tử. Á Tử của nàng đang dịu ngọt thân mật cùng nàng. Đây là những gì Á Tử muốn. Á Tử nói đây là việc của những người yêu nhau sẽ làm. Ừm, như vậy rồi hai nàng sẽ thực sự là của nhau, như một đôi phu thê thực thụ...
Tâm tư mỏng manh của Đinh Ngọc Phụng đủ các hồi cảm xúc. Kiều Vũ Phi đối với việc này cũng là trải nghiệm lần đầu. Thực, nàng lúng túng, ngây ngô, động tác tùy theo bản năng và cảm giác mà tùy tiện sở tác. Nhọ cho nàng, thân là người xuyên không đến từ thế kỉ 21, với chuyện tình nam nữ, nữ nữ các kiểu nàng vốn đâu có lạ lẫm gì nhưng suốt hai mươi năm cuộc đời, nàng chưa một lần nếm trải tình yêu. Vậy mà xuyên qua, yêu lần đầu lại chính là vị nữ nhân người đưa linh hồn nàng xuyên không huyền bí. Lúc này, đối diện với người ngọc trong tay, nàng thận trọng, trân quí, một chút cũng không muốn người kia bị tổn thương hay đau đớn. Bởi vậy nàng muốn dạo đầu cho thật kĩ để khi tiến vào sẽ không quá thống khổ giống như người ta từng nói.
Thấy nàng cứ nhu lộng mơn trớn rất lâu cũng không có động tác gì khác, Đinh Ngọc Phụng nén ngượng hé mắt nhìn trộm nàng. Nhác phát hiện ánh mắt căng thẳng âu lo của Kiều Vũ Phi, ngón tay cứ cong lên rồi lại hạ xuống. Nàng ấy như thế, cứ như người sắp phải chịu đau là chính nàng ấy. Đinh Ngọc Phụng vừa thẹn thùng vừa buồn cười. Á Tử ngốc này, cứ như thế hỏi làm sao mà nàng không yêu cho được?
Nếu đã xác định là người của nhau, vậy thì còn gì nữa mà lo lắng ngại ngùng? Á Tử trân quí nàng như thế, nàng cũng không muốn Á Tử thiệt thòi, liền nắm tay Á Tử, dịu dàng đằm thắm nhìn thẳng vào mắt người ta, giọng ôn nhu nói:
- Á Tử, kiếp này ngươi đều sẽ yêu ta, không phụ ta phải không?