Kiều Vũ Phi nhớ đến buổi hôm đó trong hang động, nàng khẩn thiết xin Đinh Ngọc Phụng đưa theo nàng cùng trở về Quang Mục trại hội kiến Đinh Trọng, không ngờ nàng ấy đột nhiên biểu hiện né tránh, không để nàng nói hết câu đã điểm huyệt nàng rồi tung mình bỏ đi trước. Rốt cuộc nàng ấy đang nghĩ gì mà khi nghe nàng nhắc đến Đinh Trọng thì liền tránh né không thẳng thắn với nàng?
Đinh Ngọc Phụng thấy ánh mắt nghi vấn của Kiều Vũ Phi nhìn mình, nàng có một chút đau xót bàng hoàng lại không thể nói thành lời. Chuyện trở nên như thế này, nàng phải giải thích làm sao đây? Phụ thân và huynh trưởng của Kiều Vũ Phi cũng chết, nàng ấy có thể nào vẫn lại tin tưởng nàng hay không?
- Á Tử, thật ra không phải như vậy. Ta...
- Đinh! Ngọc! Phụng!
Lương Tùng Anh đang hỏa tốc phi ngựa, từ xa hét lên. Hắn là cùng với Lâm Dĩ Thông dẫn theo một đoàn binh mã đang hối hả tiến tới. Vừa xuống ngựa, hắn nhảy phốc xuống chạy đến trước mặt Đinh Ngọc Phụng. Tiểu tử mới hơn mười tuổi, đứng còn thấp hơn vai của Đinh Ngọc Phụng thế nhưng rút kiếm chỉa thẳng vào cổ nàng, nghẹn ngào đau đớn run rẩy gắt hỏi:
- Tại sao? Ta xem tỉ như thân tỉ ruột thịt của mình, tại sao tỉ lại hại phụ thân và các huynh trưởng của ta? Tại sao hả? Tại sao?
Lương Tùng Anh kích động, thanh kiếm trên tay cũng run run cứa khẽ vào cổ của Đinh Ngọc Phụng làm ửng lên một vệt đỏ khiến Kiều Vũ Phi nãy giờ đang bàng hoàng, lúc này cũng bị bức phải tỉnh táo lại. Dù tình huống thế nào, cũng phải bình tĩnh mới giải quyết được. Nàng cố dìm xuống cổ cảm xúc của mình, bước lên một bước, thận trọng nhắc nhở Lương Tùng Anh:
- Tùng Anh! Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, đệ bỏ kiếm xuống trước. Chúng ta cùng Ngọc Phụng nói chuyện đã!
- Còn gì để nói nữa? – Lương Tùng Anh vẻ mặt oán hận, hất mặt sang thủ hạ phía sau – Vũ Thắng, ngươi ra đây! Nói cho bọn họ biết các ngươi là nghe theo lệnh ai mà phục kích ở Hoạt Thạch Cốc này?
Tên thủ hạ gọi là Vũ Thắng liền từ trong đám binh sĩ tùy tùng của Quang Mục trại bước ra, đứng giữa Lương Tùng Anh và Đinh Ngọc Phụng, lại không nói được thành câu mà áy náy cúi đầu. Lương Tùng Anh không nén nổi oán hận liền vung kiếm hướng đến Đinh Ngọc Phụng xuất thủ. Kiều Vũ Phi lập tức đánh bật lưỡi kiếm của hắn văng ra xa. Trước khi Lương Tùng Anh lại muốn nổi xung xông lên, Kiều Vũ Phi đối diện Đinh Ngọc Phụng, nhìn thẳng nàng, lại hỏi:
- Ngọc Phụng! Tại sao nàng không nói? Nàng nói đi? Chuyện này là như thế nào? Nàng thực sự là Đinh Trọng? Như vậy, náo hoàng thành, bắt thái tử và trận phục kích này...? Thực sự nàng đã làm bao nhiêu chuyện rồi? Vì cái gì? Đinh Ngọc Phụng, nàng nói đi!
- Ta...Không phải như vậy...
- Còn chối không phải sao? Vũ Thắng, ngươi nói đi! Rốt cuộc kẻ gọi là Đinh Trọng này sai khiến các ngươi những gì? Các ngươi làm sao mà mai phục ở đây, cuộc tàn sát diễn ra như thế nào, nói hết ra cho ta!
Lương Tùng Anh nóng nảy, quát lớn Vũ Thắng. Vũ Thắng là thủ hạ dưới trướng của Đinh Ngọc Phụng. Ngày đó, bởi vì Đinh Ngọc Phụng đáp ứng với Đinh Trọng cho người hỗ trợ hắn lên núi mai phục ở Hoạt Thạch Cốc này phục kích tiêu diệt đoàn người của Lưu Hoành. Bởi vì Đinh Trọng ẩn trong bóng tối, Đinh Ngọc Phụng giúp hắn cũng không có nói trước với thủ hạ của mình, để tránh mọi người sinh nghi vấn với thân phận của nàng và Đinh Trọng, nên hai người thỏa thuận ăn mặc cùng một kiểu y phục. Vì là huynh muội tướng mạo cũng có phần tương tự, cho nên nếu ở khoảng cách xa, các thủ hạ hoàn toàn không nhận ra người đứng chỉ huy bọn họ tấn công thật là Đinh Trọng thủ lĩnh của họ hay là người khác. Tiếp đó, trước khi bọn họ nhận lệnh tấn công đã xuất hiện tiếng nổ, rồi có khói mù bay lên, mờ mịt cả một quãng đất rộng. Bởi thế nên khi đại chiến kích thành công, tất cả bên dưới chỉ còn lại một mảng hỗn độn, các binh sĩ thủ hạ này cũng hoàn toàn không ngờ đến, nhìn lại và bàng hoàng nhận ra soái kì và kí hiệu quân phục bên dưới kia chính là người của Lương gia quân và Kiều gia quân hai thế liên minh. Vũ Thắng hắn hoảng hốt liền lập tức muốn tìm chủ tướng của mình nhưng không thấy bóng người đâu cả cho nên hắn mới vội vã chạy về Quang Mục trại báo tin. Lúc này, ở trước mặt Lương Tùng Anh, Lương Mẫn Doanh, có cả trại chủ Lâm Dĩ Thông và kẻ bị tình nghi Đinh Trọng, hắn không cần giấu giếm, thẳng thắn nói ra:
- Bẩm! Thật sự là chúng tôi theo lệnh của Đinh Trọng nhị đương gia đến đây mai phục, cùng với một toán dân binh phối hợp muốn tiêu diệt là người của gian thần Lưu Hoành. Thế nhưng khi đoàn quân tiến vào khu vực mai phục, chúng tôi được lệnh ở tư thế chờ, chuẩn bị lăn đá công kích. Toán dân binh kia áp sát miệng vực, không biết bọn họ đã làm gì? Sau đó pháo hiệu của Đinh nhị đương gia phóng lên, chúng tôi mới tiếp cận áp đến, từ trên cao ném đá xuống. Bên dưới chỉ là một mảng khói cay mịt mù, thật sự không thể nhìn rõ. Thế cho nên...cho nên...
Vũ Thắng không dám nói cho hết câu. Thật sự, lúc hắn nhìn thấy hiện trường, biết trận phục kích của mình đã nhầm đối tượng rồi thì liền hoảng sợ tột cùng. Hắn cũng chưa nghĩ đến bên dưới kia không ngờ lại còn là cả hai vị sứ quân cùng hai vị công tử quyền uy bậc nhất của hai phe Lương - Kiều phải chết thảm trong một trận ám toán hồ đồ thế này! Sau khi kết thúc thạch kích, hắn chẳng những không tìm thấy bóng dáng của kẻ chỉ huy trận phục kích này cùng cả đám dân binh vừa rồi cũng đột nhiên biến mất không dấu vết. Lúc về đến Quang Mục trại, bẩm lại mọi chuyện với Lâm Dĩ Thông xong, đúng lúc có người của Lương gia quân đến báo tin, Vũ Thắng hắn mới biết bọn hắn vừa rồi là làm ra một chuyện tai họa đến thế!
Trong khi mọi người đều đang nóng ruột, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Đinh Ngọc Phụng. Đinh Ngọc Phụng lại không nói một lời nào. Nàng biết nói thế nào đây khi ngay cả chính nàng cũng không ngờ, không dám tiếp thụ với hiện thực trước mắt? Là tam hoàng huynh của nàng đã nói trận phục kích này là tiêu diệt Lưu Hoành. Như thế nào bây giờ lại ra thành là ám toán Kiều – Lương hai thế hảo hữu liên minh? Tình huống như bây giờ, nàng có nói cũng không ai tin nàng cũng là bị gạt, hoàn toàn mờ mịt trong kế hoạch này. Phải chăng mọi người có thể tin tưởng nàng, cởi bỏ oan ức cho nàng đi nữa thì phải bại lộ công khai thân phận của Đinh Trọng thật. Mà Đinh Trọng một nam nhân, một hoàng tử lại làm ra hành vi này, về sau làm thế nào mà qui phục quần chúng theo phò để làm nên nghiệp lớn?
Đinh Ngọc Phụng đủ loại phân vân. Nàng nhất thời không biết phải đối mặt với tình cảnh này thế nào, nhất là trước mặt Á Tử. Nàng là đang bị tình nghi hãm hại phụ thân và huynh trưởng của Á Tử. Chuyện này, Á Tử làm sao có thể bỏ qua? Nếu Á Tử truy cứu, nàng và Á Tử phải đối mặt như thế nào?
- Phải! Ta nhận được tin Lưu Hoành trên đường về kinh có đi ngang nơi này cho nên mới chớp lấy thời cơ phục kích hắn. Chỉ là ...
- Ngươi ngụy biện!
- Ngươi nói nhảm!
Cả hai tỉ đệ Lương Mẫn Doanh, Lương Tùng Anh cùng lúc hét lên. Lương Mẫn Doanh nói:
- Ngươi còn nói nhận được tin sao? Là tin tức từ đâu? Ai báo tin cho ngươi? Lần trước cũng vì tin tức của ngươi đã khiến chúng ta oan ức giết lầm mấy trăm binh sĩ của Kiều Vũ Phi dẫn đến, còn suýt nữa hại tính mạng của Kiều Vũ Phi. Ngươi nói xem, kẻ đưa tin cho ngươi là ai, nhằm mục đích gì? Đinh Ngọc Phụng ngươi rốt cuộc là phụng sự cho ai? Đến thời khắc này ta tuyệt cũng không tin ngươi lao tâm khổ tứ vào Quang Mục trại chỉ đơn giản muốn giết Lưu Hoành.
Một câu của Lương Mẫn Doanh thật sự đã khiến Lâm Dĩ Thông, Lương Tùng Anh và cả Kiều Vũ Phi phải cau mày nhíu trán. Lúc này, Lâm Dĩ Thông mới bước lên. Vốn lão là người thông cảm nàng nhất, nhưng dạo gần đây, chính lão cũng cảm thấy sinh nghi với hành tung của nàng. Lão thâm trầm nhìn thẳng Đinh Ngọc Phụng, hít sâu một ngụm lại thở dài, nói:
- Đinh Trọng, ngươi cứ nói thật đi, ngươi là đang che giấu điều gì? Che giấu ai?
Giọng nói của Lâm Dĩ Thông rất nhỏ, thanh điệu thâm trầm, là cố ý chỉ nói cho một mình Đinh Ngọc Phụng nghe. Đinh Ngọc Phụng nhìn vào ánh mắt của lão, nàng cũng hiểu lão đã đoán được phần nào khổ tâm ẩn khuất của nàng, thế nhưng rốt cuộc nàng cũng không thế nói. Nàng thà rằng hôm nay công khai thân phận nàng là giả Đinh Trọng, mượn uy danh, lạm quyền hành, hại trung nghĩa cũng không thể khai ra tam hoàng huynh ở phía sau. Nàng chỉ còn lại một người thân duy nhất là tam hoàng huynh Đinh Trọng này, không thể để y có chuyện được.
Hai tỉ đệ Lương gia nhìn vẻ mặt khổ não vô tận, nói không thành lời của Đinh Ngọc Phụng lại nhìn ra điệu bộ giả dối ngụy tạo, tội chứng quả tang, bí lối biện hộ. Thời khắc này, hai người nhìn Đinh Ngọc Phụng đều là ánh mắt sục sôi, một lòng chỉ muốn giết nàng để rửa thù trả hận. Thấy Kiều Vũ Phi
Trước mắt căng thẳng như thế này, Đinh Ngọc Phụng không chịu nói thật, đến cả Lâm Dĩ Thông cũng không thể bênh vực nàng. Nhìn thấy Kiều Vũ Phi còn đang giằng co, cố khống chế Lương Mẫn Doanh đang bừng tràn oán hận, Lâm Dĩ Thông bước tới nắm lấy Đinh Ngọc Phụng xoay lại, điểm vào trước vết thương của nàng hai nhát giúp cầm máu rồi dùng vẻ mặt lãnh mạc lạnh lùng nhưng khẩu điệu đầy tín niệm nói:
- Tiểu tử này là người của Quang Mục trại, xảy ra chuyện này, lão phu dù sao cũng không thể đứng ngoài. Trước mắt, căn nguyên duyên cớ mọi chuyện còn chưa rõ ràng, họ Đinh này tạm giao cho lão phu xử trí. Các ngươi trước lo hậu sự cho hai vị sứ quân và những binh sĩ thiệt mạng cho ổn thỏa mới là việc cần.
- Không thể!
- Không được! Sư phụ, người...
Hai tỉ đệ Lương gia vẫn là như thế đồng thanh đồng khí lên tiếng phản đối Lâm Dĩ Thông muốn bao che cho Đinh Ngọc Phụng. Lâm Dĩ Thông liền giơ tay ngăn hai tỉ đệ lại, dõng dạc tuyên nói:
- Các ngươi không cần lo lắng. Lâm Dĩ Thông ta làm người thế nào? Các người còn nghĩ ta sẽ bao che kẻ này, để hai lão Kiều, Lương phải oan ức ngậm hờn nơi chín suối sao? – Lão hừ một tiếng rồi quay lại nhìn sâu vào đôi mắt đang cố ý né tránh của Đinh Ngọc Phụng, từng lời gằn mạnh, nói cho tất cả nhưng cốt yếu là muốn đánh động vào tâm tư của nàng. – Ta sớm đã có nghi ngờ có kẻ muốn lợi dụng, li gián Quang Mục trại và hai thế liên minh Kiều, Lương. Có điều ta không nghĩ đến hắn lại ra tay ở người mà ta tin tưởng nhất. Càng không ngờ người này thế nhưng lại ngốc nghếch đến độ cam tâm làm mồi lửa cho người ta đốt chính ngôi nhà của mình.
Lão nói xong, phất tay một tiếng liền có hai thủ hạ của lão bước đến bắt trói Đinh Ngọc Phụng đưa đi. Trong khi Lương Mẫn Doanh, Lương Tùng Anh ngập tràn bất mãn, vẻ mặt hầm hầm nhìn theo đám người đưa Đinh Ngọc Phụng đi thì Kiều Vũ Phi lại tinh tế hơn nhận ra được ẩn ý trong lời nói của Lâm Dĩ Thông. Nàng bước đến trước Lâm Dĩ Thông, hỏi:
- Lâm trại chủ, ý ngài nói là có kẻ nào đó đã lợi dụng Ngọc Phụng? Như vậy...
Nàng còn chưa kịp hỏi xong, Lương Mẫn Doanh bất ngờ xung thiên tát một cái như trời giáng vào mặt nàng, đem hết bao nhiêu oán hận trút thẳng lên nàng, còn hầm hừ quát:
- Kiều Vũ Phi, đồ chết bầm nhà ngươi! Đúng là đến chết vẫn ngu xuẫn! Ngươi rốt cuộc ăn phải thuốc gì của Đinh Ngọc Phụng rồi? Ả ta hại ngươi, hại cả phụ thân và huynh trưởng của ngươi, muốn hủy cả cơ nghiệp Kiều gia nhà ngươi, tội chứng rành rành trước mắt ngươi vẫn lừa mình dối người bênh vực ả ta sao? Hôm nay dù có như thế nào, dù ai ra mặt đi nữa, Lương Mẫn Doanh ta cũng phải lấy đầu của ả tiện nhân đó về tế hồn thiêng vong phụ cùng các vị huynh trưởng!
- Mẫn Doanh! Bình tĩnh lại đã! Khoan đi!...
Kiều Vũ Phi còn chưa nói xong, thấy Lương Mẫn Doanh đã bước lên ngựa, thái độ dứt khoát muốn đuổi theo truy sát Đinh Ngọc Phụng. Kiều Vũ Phi nóng nảy muốn theo ngăn lại thì bất ngờ bị Lương Tùng Anh phóng kiếm gác lên cổ uy hiếp không cho đuổi theo. Đợi Lương Mẫn Doanh thúc ngựa đi rồi, Lương Tùng Anh mới thu kiếm, tiện thể đạp một nhát vào bụng Kiều Vũ Phi rồi cũng không thèm nhìn đến sư phụ, tự mình cũng lên ngựa đuổi theo tam tỉ. Kiều Vũ Phi ôm bụng ngồi dậy, lúng túng muốn đuổi theo hai tỉ đệ Lương gia kia thì Lâm Dĩ Thông ngăn nàng lại, âm trầm lắc đầu nói:
- Để cho họ đi đi! Không cần đuổi theo.
- Trại chủ, ý của ngài là...
- Xùy! Ta chẳng có ý gì cả. Bọn họ muốn đuổi thì cứ để bọn họ đuổi. Là thù giết cha, ngươi ngăn cản họ, họ giết cả ngươi cũng không hả hờn được đâu!
Kiều Vũ Phi chưng hửng. Còn tưởng lão trại chủ này có chủ ý gì hay ho, hay là đã sớm an bày cho Đinh Ngọc Phụng. Nàng bất giác hít sâu một ngụm nén bực, định đến ngựa đuổi theo thì chợt nhiên đã thấy một trong những tên thủ hạ lúc nãy áp giải Đinh Ngọc Phụng đi đang hốt hoảng chạy trở lại, gấp gáp báo:
- Bẩm trại chủ! Trên đường chúng thuộc hạ bị phục kích, Đinh Trọng nhị đương gia đã bị kẻ địch bắt đi rồi!
Kiều Vũ Phi nghe được, trái tim liền nhảy nhổm lên. Thế nhưng nhìn qua thấy Lâm Dĩ Thông vẫn bình chân như vại, dường như lão đã biết trước chuyện này, hoặc giả mọi chuyện là kế hoạch của lão ta? Nàng đánh bạo, hỏi lại lần nữa:
- Lâm trại chủ, chẳng hay có phải ngài đã sớm đoán được tình huống cho nên đưa Ngọc Phụng rời đi?
Lâm Dĩ Thông trợn mắt ra vẻ sửng sốt, hất mạnh tay:
- Gì chứ? Nào phải ta? Ta cũng như ngươi đều ở đây, sao lại biết họ Đinh kia lại bị ai đưa đi và đưa đi đâu chứ?
- Nhưng ngài...
Lâm Dĩ Thông không thèm nhìn đến Kiều Vũ Phi vẻ mặt lo lắng đến cuống lên, lão tay chắp sau lưng rồi bước đi. Nghe được tiếng Kiều Vũ Phi thúc ngựa phóng đi, lão cũng không ngoái đầu, chỉ hời hợt thả ánh mắt nhìn ra khoảng trời xa xăm, vừa đi vừa thầm thán:
"Quái dị! Thật là quái dị! Thiên mệnh thế nào lại ở vào tay đám nữ nhân âm dương đảo lộn này! Loạn hết rồi! Thật là loạn hết rồi mà!"