Ngô Thế Minh thấy nàng cắn lưỡi, lập tức bóp mặt nàng ngăn cản nhưng không kịp. Kiều Vũ Phi bên ngoài nhìn thấy cũng lập tức phóng vào. Ngô Thế Minh sửng sốt trước sự xuất hiện của Kiều Vũ Phi. Hắn lùi lại, nhìn nàng một thân bạch y đột nhiên xông tới hoảng hốt lo lắng đỡ lấy Đinh Thái Ninh. Hình ảnh này, dáng vẻ này... Ngô Thế Minh bất giác nhớ ra, bật miệng cất giọng:
- Ra lại là ngươi à?
Cái tên bạch y thư sinh này chính là kẻ trước đây đã một lần thình lình xuất hiện đột kích hắn và cứu đi Đinh Ngọc Phụng đây mà! Bây giờ lại đúng lúc xuất hiện ở đây cứu Đinh Thái Ninh. Ôi chao cái tên này sinh ra là để đối nghịch với hắn ư? Đúng là một kẻ ngông cuồng muốn tìm đường chết!
Ngô Thế Minh qua cơn bất ngờ, liền hướng tới Kiều Vũ Phi quát lên:
- Ngươi thật ra là ai?
Kiều Vũ Phi không thèm nhìn đến Ngô Thế Minh, nàng ôm lấy Đinh Thái Ninh vừa lay vừa xoa, tìm cách cầm máu cho nàng. Đinh Thái Ninh cắn lưỡi, máu chảy không ngừng. Nếu cứ đà này, nàng ấy sẽ chết mất. Kiều Vũ Phi hoảng loạn, nhìn cô nương trong lòng biểu hiện thoi thóp, ánh mắt bi thương nhìn mình, khóe môi mấp máp một cách vô lực. Kiều Vũ Phi khốn quẫn vì bất lực. Làm sao đây? Nàng không thể để Đinh Thái Ninh cứ như thế mà chết đi được? Nàng ôm chặt lấy Thái Ninh, run run gọi:
- Thái Ninh, nàng nghe thấy ta không? Nàng cố gắng lên! Ta tìm cách cứu nàng.
Nàng vừa nói, vừa luýnh quýnh, loay hoay tìm cách cầm máu cho Đinh Thái Ninh. Nàng nhớ trước đây đã từng nhìn thấy Lâm Dĩ Thông dùng nội lực điểm nhẹ lên hai huyệt vị gần cổ để cầm máu cho Đinh Ngọc Phụng, nàng cũng thử làm theo, tập trung nội lực ấn vào hai huyệt vị kia. Nội lực nàng không đủ, phải mất ba lần bốn lượt rốt cuộc mới cầm máu được. Tuy nhiên Đinh Thái Ninh mất máu quá nhiều, sắc mặt nhợt nhạt, huyết cạn khí suy, cả người rũ rượi lịm đi trong lòng Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi biết nếu không kịp cứu nàng ấy có thể sẽ nguy hiểm tính mạng. Ngay lập tức, nàng bế Đinh Thái Ninh định đưa đi. Ngô Thế Minh phất tay một cái, liền lập tức xuất hiện hơn bốn mươi hộ vệ túa ra bao vây lấy Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi vẫn ôm Đinh Thái Ninh, mắt trừng trừng nhìn Ngô Thế Minh. Ngô Thế Minh bước lên mấy bước, nhướn mày, hất mặt, quắc mắt gườm gườm Kiều Vũ Phi, tay vuốt mũi, nghiến răng hỏi:
- Ngươi thật sự muốn chết đến như vậy? Ngươi cho rằng Ngô Thế Minh ta dễ trêu vào? Người ở chỗ của ta, ngươi cũng dám cướp? Ta cũng muốn xem thử ngươi có bao nhiêu mạng? – Quay sang thuộc hạ. – Lên cho ta! Trong vòng một khắc, ta muốn hắn phải bị băm thành thịt vụn!
"Xoạt...xoạt...xoạt" hàng loạt tiếng binh khí tuốt khỏi vỏ. Đám thuộc hạ hộ vệ của Ngô Thế Minh vung vũ khí dàn ra thành thế trận rồi đồng loạt xông lên tấn công Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi tay ôm lấy Đinh Thái Ninh, chỉ còn cách dùng chân khinh công tránh đòn đồng thời đánh trả. Tuy tuyệt kĩ khinh công và công phu chân của Kiều Vũ Phi rất khá thế nhưng phía địch quá đông, lại còn đều là những cao thủ công phu tinh nhuệ. Sau một hồi tương đấu, Kiều Vũ Phi cũng không thể đột phá vòng vây đưa người tẩu thoát. Nếu cứ tiếp tục thế này, nàng bị bại là chuyện sớm muộn. Đinh Thái Ninh cũng đang rất suy yếu, thật sự sắp không chống chịu nổi. Nàng đang ngẫm nghĩ, bất chợt phát hiện ở trên tấm hoành phi khắc chữ vàng "Hoành tá thiên hạ" ở ngay trên đà ngang chính phòng có một thanh kiếm. Nàng đặt Đinh Thái Ninh nằm xuống rồi thật nhanh phi thân lên rút lấy thanh kiếm kia. Không nghĩ đến, lúc rút ra hơi tốn nhiều sức nên kéo theo cả tấm hoành phi kia rơi xuống đất. Đúng lúc tấm hoành phi rơi xuống lại bật mở cơ quan, làm lộ ra mật thất ở phía sau bức tường. Kiều Vũ Phi còn chưa kịp nhìn đến mật thất kia thì đã nghe tiếng Ngô Thế Minh đắc ý phá lên cười lớn. Liền sau đó, từ trong mật thất có mấy gia nô rã rời lảo đảo bước ra. Tiếp sau các gia nô lại thêm các nữ tì. Lần lượt cho đến khi chỉ còn lại hai nữ nhân trung niên dìu nhau bước ra. Ngô Thế Minh nhìn bộ dạng của những người vừa từ trong mật thất ra, hẳn là mấy ngày liền trốn trong đó thiếu lương thực và nước uống cho nên mới suy kiệt, tàn tạ như thế này. Hắn nheo nheo đôi mắt hẹp dài, chậc lưỡi nói:
- Đám chuột nhắt các người chịu đựng khá thật đấy! Bảy ngày. Bổn quân thật sự khâm phục khả năng ẩn nhẫn của các ngươi. Khiến ta mất nhiều thời gian như vậy, đám tàn gia bại tộc Kiều thị các ngươi nên chết như thế nào đây?
- Hừm! Ngô Thế Minh ngươi thì có bản lĩnh thì cứ giết hết đám phụ nhân nhược lão chúng ta đi! Ngươi giết được chúng ta, Kiều gia vẫn còn một huyết mạch. Nhi tử của ta Kiều Vũ Phi nhất định sẽ tìm người đòi nợ máu. Ngươi ra tay đi! Lục Hồng ta ở trên trời dưới đất cũng sẽ bám theo ngươi, chờ xem ngươi còn được bao nhiêu ngày?
Ngô Thế Minh cau mày, nhìn nữ nhân trung niên khẩu khí ngoan cường kia, chẹp miệng nói:
- Ồ! Kiều gia vẫn còn một mầm mống tên Kiều Vũ Phi sao? Ha! Ta nghe đâu Kiều Vũ Phi kia là phế nhân câm ngốc, không đáng một xu, sớm đã bị Kiều gia ném ra khỏi phủ rồi mà? Ha ha! Thú vị! Nếu thật nhi tử đó của bà có bản lĩnh đến tìm ta đòi nợ máu, ta cũng muốn xem thử một kẻ vừa câm vừa ngốc kia có thể làm ra trò trống gì?
Nói xong, hắn quay lưng lại, xua tay ra lệnh với thuộc hạ:
- Nhanh một chút, dọn dẹp sạch nơi này. Nam thì cứ giết sạch, nữ thì cho các ngươi hưởng dụng. Còn hai lão bà này, moi ruột móc gan, cắt tai móc mắt rồi treo lên thành lầu cho dân chúng Lĩnh Tây này chiêm ngưỡng, cho chúng biết Lĩnh Tây này từ đây đã không còn là đất của họ Kiều!
- Vậy sao? Muốn diệt Kiều gia, hỏi qua ta đã!
Trước cả ngạc nhiên của Ngô Thế Minh, Kiều Vũ Phi ôm Đinh Thái Ninh qua chỗ của Lục Hồng và người của Kiều gia. Lục Hồng nhìn thấy nàng, bất ngờ đến không thể tin nổi. Nàng cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sâu kín giao tiếp, cúi đầu gật nhẹ với Lục Hồng rồi đặt Đinh Thái Ninh xuống. Đám thủ hạ của Ngô Thế Minh cũng theo sát gắt gao từng cử chỉ của Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi không có nhiều thời gian để nhìn nhau mừng mừng tủi tủi với Lục Hồng đã phải bước lên chuẩn bị đối kháng kẻ địch. Bốn mươi cao thủ của Ngô Thế Minh vây kín nàng và nhóm người Kiều gia. Kiều Vũ Phi tập trung tối đa, tay nắm chặt thanh kiếm, dồn hết tinh lực vào ý niệm quyết chiến cầu sinh, bởi vì lúc này nàng không phải chỉ phá vòng vây đột thoát mà còn phải giải cứu được cho mẫu thân Lục Hồng và những người còn lại của Kiều gia này.
Ngô Thế Minh thấy bạch mạo thư sinh này đột nhiên nhảy tới hùng hổ trổ thế bảo hộ cho nhóm người của Kiều gia. Hắn nhíu mày, xoa xoa cằm, hỏi:
- Rốt cuộc tiểu tử ngươi là ai? Ngươi thân mình còn chưa lo liệu được, còn muốn ra mặt cho đám nhược nhân lụy bại này sao?
- Ta đương nhiên phải ra mặt. Chó cắn đến cửa Kiều gia ta, Kiều Vũ Phi sao có thể không ra mặt đánh chó đây?
Nàng nói xong, liền tuốt kiếm khỏi vỏ, tư thế hiên ngang hoành đảo một chiêu hoa rơi nước chảy. Ngay lập tức toát ra một luồng áp khí đẩy bật đám hộ vệ kia lùi ra xa mấy bước. Đám hộ vệ kinh hoàng nhìn nhau rồi nhìn sang Kiều Vũ Phi, ánh mắt đầy hoang mang. Kiều Vũ Phi cũng ngỡ ngàng. Luồng áp khí này uy lực đáng sợ là từ thanh kiếm này sao?
Nàng không tin nổi, ngây người nhìn vào thanh kiếm. Ở phía sau nàng, nữ nhân trung niên nãy giờ đang suy kiệt tựa vào Lục Hồng dìu đỡ lúc này đột nhiên hướng Kiều Vũ Phi nhìn chằm chằm, vẻ mặt chấn kinh. Thanh kiếm trên tay Kiều Vũ Phi lóe sáng hiện lên dòng chữ Phù Long kiến nghiệp. Nữ nhân kia vừa kinh ngạc, vừa ngỡ ngàng cùng cả là kinh hỉ. Phải biết chi bảo thần khí Phù Long kiếm là một bảo vật thần kì có tánh linh. Năm xưa, phụ thân của sứ quân Kiều Vỹ là Kiều Duẫn
Nữ nhân trung niên ấy nhìn chăm chăm thật kĩ Kiều Vũ Phi. Đứa nhỏ này so với con nàng Kiều Vũ Phong thật sự có phần gầy nhược, bộ dạng thư sinh, thế nhưng ánh mắt và thái độ điềm tĩnh, tự tin làm bật lên khí chất ngoan cường bản lĩnh thật khiến nàng không thể không ngỡ ngàng thán phục. Đứa nhỏ này thật là Kiều Vũ Phi sao? Thực sự là đứa nhỏ câm ngốc nhiều bệnh, nuôi mãi không lớn lại còn thảm đến nổi vừa ra cửa đã đi lạc suốt bấy lâu đây sao?
Ánh mắt nàng đầy nghi hoặc, nhìn sang Lục Hồng như dò hỏi. Lục Hồng vẻ mặt xanh xao nhưng nhìn thấy con mình, đáy mắt cũng ngập đầy tia hân hoan mừng rỡ. Lục Hồng nhìn sang người bên cạnh. Nàng ấy là chính thất phu nhân của tướng công nàng, Dương Xuân Hoa. Nàng nắm chặt tay Dương Xuân Hoa, vui mừng xúc động đến mức không nói ra lời, chỉ có thể gật đầu thay cho tất cả những nghi vấn.
Đám thủ hạ của Ngô Thế Minh chứng kiến uy lực phát ra từ thanh kiếm của Kiều Vũ Phi cho nên hốt nhiên hoảng sợ, không dám tùy tiện manh động. Ngô Thế Minh thấy đám hộ vệ cứ chần chừ không chịu tấn công, hắn tức giận quát lên:
- Còn không mau xuất chiêu? Giết hắn! Chặt hắn thành trăm mảnh cho ta!
- Bẩm quân thượng! Hắn...hắn...thứ hắn cầm là Phù Long kiếm...
Một thủ hạ của Ngô Thế Minh tinh mắt nhìn thấy, biết được danh tiếng uy trấn của thanh kiếm Phù Long, hiển nhiên phải lo sợ. Phù Long kiến quốc là thiên long chi bảo thần khí, cùng với long châu tương truyền là báu vật thần long ban cho thiên tử định giang sơn, lập thái bình. Tuy rằng truyền thuyết thần long mơ mơ hồ hồ, thế nhưng những người từng có dã tâm truy tầm sang đoạt long châu đều nhận kết cục rất thê thảm. Bởi, ai lại dám đấu với thần long linh khí đây?
Ngô Thế Minh nhìn sắc mặt của thủ hạ, tuy không biết nhiều cũng không tin tưởng cái gì gọi là thiên long thần khí, cái gì Phù long chi bảo kia, nhưng kẻ trước mắt lấy một địch trăm, lâm trận nguy hiểm mà một chút cũng không nhíu mày chứng tỏ hắn cũng không phải kẻ tầm thường dễ đối phó. Nếu như cứ tiếp tục dây dưa để người khác biết được Ngô Thế Minh hắn cầm bao nhiêu thủ hạ trong tay thế nhưng lại khiếp nhược trước một tiểu nhược sinh được mệnh danh là bại tử thì thật là xấu mặt. Còn đám võ sĩ này ngày thường hùng hổ nếm máu thay cơm thế mà lại có lúc sợ bóng sợ gió, bâng khuâng lo lắng đến như này. Cái bọn họ cần là khí thế vậy thì Ngô Thế Minh hắn sẽ cho họ khí thế.
Hắn nghĩ xong, liền tiện tay giật lấy một thanh kiếm trên tay một thủ hạ gần đó xông lên giao thủ với Kiều Vũ Phi. Ngô Thế Minh tuy tuổi còn trẻ nhưng kinh nghiệm lâm trận cũng không ít, đương nhiên bản lĩnh và công phu cũng không hề tầm thường. Hắn xuất chiêu nhát nào chuẩn nhát ấy đều tấn công vào yếu huyệt của Kiều Vũ Phi. Cũng may, kiếm pháp của Kiều Vũ Phi cũng không tệ. Nàng nhanh chóng gạt đỡ, đồng thời thi triển nội lực áp chế lại sức tấn công của Ngô Thế Minh. Ngô Thế Minh cảm thấy tấn công trực diện không thắng được, tuy nội lực của Kiều Vũ Phi biến ảo không ngừng lúc mạnh lúc yếu nhưng hắn phát công mấy lần đều không thấy một phần khả quan. Nếu tiếp tục giằng co như này phần thắng không thấy mà bại trận thảm hại cũng không biết chừng. Ngô Thế Minh dứt khoát rút ám khí bất ngờ nhắm vào trước bụng Kiều Vũ Phi mà phi. Kiều Vũ Phi kinh hoảng, tay còn đang cầm kiếm áp chế sức tấn công từ thanh kiếm của Ngô Thế Minh nên không kịp tránh né. Nhìn mũi ám khí hướng thẳng đến huyệt thiện trung trước bụng mình, nàng than thầm không ổn rồi. Đang lúc giao đấu cam go, nàng chiếm thế thượng phong đều là nhờ dụng chân khí thi triển nội lực mới tương đối áp đảo Ngô Thế Minh nếu bây giờ bị trúng ám khí vào hiểm huyệt, không chỉ dễ bị tắt nghẽn chân khí dễ bị rối loạn kinh mạch mà đương lúc này chỉ sơ sảy một tí có khi nàng phải chết oan dưới kiếm của Ngô Thế Minh. Khoảnh khắc định mệnh, bất ngờ Dương Xuân Hoa từ phía sau rướn lên đẩy Kiều Vũ Phi sang một bên, cùng lúc phá vỡ thế kiềm kẹp do dùng nội lực tương đấu kia, đồng thời cũng thay nàng hứng chịu một mũi ám khí. Lúc Kiều Vũ Phi thoát được thế giằng co, liền thuận tay đẩy tới một kiếm cắm vào trước ngực Ngô Thế Minh. Một nhát chuẩn xác, Ngô Thế Minh lập tức phải lùi lại năm bước, dựa vào dám thủ hạ hậu thuẫn phía sau. Kiều Vũ Phi đỡ lấy Dương Xuân Hoa, có chút bất ngờ, không nghĩ đến nữ nhân này thế nhưng lại mạo hiểm đỡ ám khí thay nàng. Trước cả Kiều Vũ Phi lên tiếng, Lục Hồng đã tỏ ra hết sức lo lắng nhoài tới ôm đỡ lấy Dương Xuân Hoa kéo vào lòng căng thẳng xem xét vết thương. Kiều Vũ Phi có chút không hiểu, thế nhưng nhác thấy mẫu thân mình đối với nữ nhân trước mắt này quan tâm đến như vậy, người này lại còn vì cứu nàng mà bị thương, Kiều Vũ Phi sao có thể không có biểu hiện gì để nàng ấy bị thương oan uổng?
Liền lập tức, nàng bước lên xuất kiếm đảo một vòng tấn công điên cuồng, ép bọn thủ hạ của Ngô Thế Minh hoảng sợ phải lùi ra bên ngoài. Đám người kia vốn đã rất kinh sợ trước thanh kiếm Phù Long, lại thêm quân thượng bị thương như thế, bọn họ càng kinh sợ chỉ biết thối lui. Ngô Thế Minh bị thương nhưng cũng không đến mức nguy hiểm. Thấy cả bọn thuộc hạ cao thủ của mình thế nhưng yếu thế thua cho một mình bạc nhược tiểu sinh Kiều Vũ Phi, hắn sao có thể nhịn được? Tức khắc, hắn nổi giận, quay sang đám thủ hạ của mình quát:
- Lên hết cho ta! Giết hắn! Giết bằng được hắn cho ta! Ai lấy được đầu hắn, ta ban ba ngàn lượng vàng, thăng ba cấp.