Mãi đến gần sáng Bạch Bích mới ngủ được, sau đó lại quanh quẩn mất mấy tiếng đồng hồ giữa cơn ác mộng rồi lại tỉnh giấc, phải đến hơn 10 giờ sáng cô mới thức dậy trong sự mệt mỏi rã rời. Cô không muốn làm một đứa con gái lười nhác như vậy, nhưng da thịt và xương cốt toàn thân cô đều rất mỏi, phải cố gắng lắm cô mới vào được phòng vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Cô soi mình vào gương, chỉ một đêm mất ngủ đã khiến cho khuôn mặt trở nên khó coi, bỗng nhiên nhớ đến người con gái nằm trong lồng kính, cô thấy rùng mình.
Tuổi thanh xuân sẽ trôi qua rất nhanh phải không? Cô mới chỉ 23 tuổi, 23 tuổi chưa kết hôn, chưa thực sự tiếp xúc với một người đàn ông. Thế là cô cảm thấy sợ, cúi đầu xuống, khóc nức nở, lúc này bao nhiêu sự gan dạ tối hôm qua bỗng chốc biến đi đâu mất, lại thấy mình trở thành đứa con gái yếu đuối.
Sau khi ăn qua loa ít đồ ăn, cô chẳng còn lòng dạ đâu để vẽ tranh, chỉ ngồi bên cửa sổ ngắm những dãy nhà ở phía xa. Tiếng chuông cửa vang lên, lại là ai đây? Bạch Bích mở cửa, đối diện là một khuôn mặt cô không hề muốn gặp nhất - Diệp Tiêu.
- Cảnh sát Diệp, anh đến có việc gì đấy? Xảy ra việc quan trọng à? - Bạch Bích hỏi với giọng uể oải.
Diệp Tiêu vẫn mặc thường phục, lạnh lùng nhìn Bạch Bích, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc nhọn như muốn đâm xuyên qua người cô, nhưng không nói gì, làm cho cô thấy chột dạ. Một lúc sau, Diệp Tiêu mới thong thả mở miệng:
- Tối qua em ngủ không được ngon à?
- Anh hỏi thế để làm gì? - Bạch Bích thấp thỏm không yên hỏi.
- Nói thật xem, đêm qua mấy giờ em mới về đến nhà?
Toàn thân Bạch Bích mềm nhũn ra, cô cúi đầu, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, cô nhẹ nhàng nói:
- Diệp Tiêu, xin lỗi anh, vào nhà đi!
Diệp Tiêu bước vào phòng, ngồi xuống thở một hơi dài, nói:
- Nói thực, tối qua anh cũng không ngủ được.
Bạch Bích lúc này mới chú ý thấy vành mắt của anh hơi đỏ, cũng có nghĩa là anh cũng đang mệt mỏi. Cô không biết làm sao, đành nói một câu vụng về:
- Anh có muốn một ly cà phê không?
Diệp Tiêu cười một tiếng đau khổ, rồi nói:
- Cà phê à? Không cần đâu! Là em đấy, hại anh đến mức không được ngủ ngon!
- Hoá ra anh...
- Đúng vậy, đêm qua anh nhìn thấy tất cả, anh đứng nấp ở con đường nhỏ đối diện với Viện Nghiên cứu Khảo cổ, thấy em cầm chùm chìa khoá mở cửa bước vào, lọ mọ ở trong đó đến hơn một tiếng đồng hồ mới bước ra, thần kinh cực kỳ căng thẳng. Nếu như lúc đó anh bất ngờ xông ra vỗ vào vai em, chắc chắn em sẽ sợ chết ngất đi.
Má Bạch Bích đỏ lên, cô cúi đầu xuống, nói nhỏ nhẹ:
- Em xin lỗi!
- Được rồi, tim anh vẫn luôn rất mềm yếu, chỉ cần em trả lời chính xác những câu hỏi của anh thì anh sẽ không làm khó dễ cho em nữa. Hãy cho anh biết, em lấy đâu ra chìa khoá để mở cửa vào Viện Nghiên cứu Khảo cổ?
- Em lấy trong ngăn kéo của Giang Hà, em tưởng đó là những di vật của anh ấy, em không biết là em không có quyền giữ chúng.
- Được rồi, đối với vấn đề em có quyền hay không có quyền giữ hoặc kiểm duyệt di vật của Giang Hà lần sau chúng ta sẽ bàn, sau khi vào trong đó em đã làm gì?
- Em vào căn phòng Giang Hà bị chết, ở trong đó mở máy vi tính của Giang Hà. Em dùng máy vi tính đó nói chuyện với Giang Hà.
- Em nói gì cơ? - Diệp Tiêu ngắt lời cô, nhìn cô bằng cặp mắt đầy nghi ngờ.
Bạch Bích không dám nhìn vào mắt anh, cô cố ý lảng tránh ánh mắt, nói:
- Em nói là em nói chuyện với Giang Hà trên máy vi tính.
- Em có nảy sinh ảo giác hay nghe nhầm không đấy?
- Em biết anh sẽ không tin em, thực ra, ngay bản thân em cũng không dám tin vào chính mình, nhưng tất cả đều là sự thật, đúng là em đã nói chuyện với anh ấy trên máy vi tính.
Bạch Bích cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Diệp Tiêu, lúc này cô đã hoàn toàn phân biệt được anh với Giang Hà. Cô tự nói với mình, người đàn ông đứng trước mặt cô, chỉ là một sĩ quan cảnh sát bình thường, chứ không thể là người chồng chưa cưới đã mất của cô, họ là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Em chắc chắn người nói chuyện với em là Giang Hà chứ?
- Đương nhiên là chắn chắn!
- Không phải em trò chuyện với một nick name tên là Giang Hà trên mạng đấy chứ?
Diệp Tiêu lập tức sử dụng những kinh nghiệm tích lũy được khi điều tra những tội phạm trong lĩnh vực công nghệ thông tin để hỏi Bạch Bích.
- Không, em không lên mạng, em nói chuyện trong máy vi tính. Trong máy có một hệ thống, nó mời em vào, thế là em vào. Anh ấy nói với em, anh ấy biết em sẽ đến. Anh ấy đã sớm đợi em, lại còn nói đó là một sai lầm. Anh ấy không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.
- Anh ấy dùng chữ xuất hiện trên màn hình vi tính à?
Diệp Tiêu cảm thấy đây là một việc đặc biệt khác thường.
Bạch Bích gật đầu, rồi nói tiếp:
- Hãy còn, anh ấy còn nói đến lời nguyền.
- Lời nguyền?
- Đúng thế, bây giờ nghe thấy hai chữ đó em thấy rất khó chịu. Sau đó anh ấy bắt em đi ra, em đã nghe theo. Nhưng khi em đi qua cửa nhà kho, em lại lấy chìa khoá của Giang Hà ra thử, kết quả là đã mở được cửa kho, thế là em đi vào nhà kho.
Diệp Tiêu lắc đầu, nói với cô bằng một giọng không rõ là khâm phục hay trách móc:
- Gan em còn to hơn cả gan anh! Văn Hiếu Cổ nhắc nhở cái cửa đó không được mở, bên trong có rất nhiều di vật quan trọng, đều là tài sản quốc gia, không phải ai cũng tùy tiện ra vào được, trừ những điều tra viên của cơ quan Tư pháp. Hành vi của em đã vi phạm pháp luật rồi đấy!
- Anh muốn bắt em à?
Diệp Tiêu không trả lời. Bạch Bích tiếp tục nói:
- Bên trong có rất nhiều tủ bảo hiểm, nhưng em không mở, em chỉ mở cánh cửa trong cùng, em nhìn thấy trong ấy có một cái xác khô.
- Xác khô? - Diệp Tiêu giật mình, thói quen nghề nghiệp khiến anh nghĩ ngay đến một vụ án hình sự lớn.
- Cũng có thể là một xác ướp, đặt trong một cái lồng kính, có thể cho đó là một di thể người cổ khai quật được trong quá trình khảo cổ.
Diệp Tiêu thở phào một hơi, anh bắt đầu thấy chán cái Viện Nghiên cứu Khảo cổ:
- Em nói tiếp đi!
- Sau đó em đi ra khỏi nhà kho. Khi đi qua căn lầu nhỏ, em bỗng phát hiện có một cửa sổ vẫn có ánh điện, thế là em thận trọng áp sát lại nhìn, hoá ra là Lâm Tử Tố đang ở trong đó. Em nhìn thấy trong tay anh ta đang cầm một chiếc mặt nạ màu vàng. Em không dám nán lại, sợ bị anh ta phát hiện, nên lặng lẽ đi ra cổng lớn của Viện, em nói xong rồi.
Nói xong câu cuối