Màn sân khấu từ từ được mở ra. Khâu ánh sáng cũng khá hơn so với lần trước, luồng ánh sáng vừa phải chiếu xuống trung tâm sân khấu. Âm thanh cũng đã thể hiện được tiếng gió bão ở sa mạc. La Chu ngồi ở hàng ghế đầu, nhưng cả người anh vẫn chìm trong bóng tối. Anh hơi căng thẳng, bởi vì bên trái, bên phải anh đều là các nhà đầu tư của đoàn kịch. Đây là lần tổng diễn tập đầu tiên của vở “Đoạn hồn Lâu Lan”, cũng là lần đầu tiên vở kịch này được diễn thử trước khi công diễn, nếu lần này thất bại thì e rằng những đầu tư lần sau coi như tan tành.
Màn thứ nhất là Phần mộ cốc. Bối cảnh toàn là núi non sa mạc và những nấm mộ. Bước ra sân khấu là Quốc vương Thành cổ Lâu Lan lúc còn trẻ. Ông ta từ Thành cổ Lâu Lan quay lại để tìm người con gái đã cùng ông đính ước suốt đời. Nguyên trong kế hoạch, đoạn này định để ở giữa vở, nhưng hiện nay La Chu đã thay đổi, đưa đoạn này lên trên đầu. Vị quốc vương trẻ trong quá trình đi tìm người yêu, thông qua hình thức độc thoại đã trình bày diễn cảnh một năm trước vì bại trận đã lưu lạc đến đây, được một người con gái thần bí cứu, từ đó đã đính ước với cô. Nhưng giờ đây Quốc vương biết được người yêu đã chết, chỉ để lại đứa con gái nhỏ, nên Quốc vương thề nhất định sẽ làm cho con gái hạnh phúc suốt đời.
La Chu không thoả mãn lắm với màn thứ nhất, có lẽ bởi vì diễn viên đóng vai Quốc vương diễn hơi non, nhưng thực tế tài lực và thời gian không cho phép thay đổi. Màn 2 là buổi tối Lan Na và Hoàng tử Vu Điền gặp mặt nhau. La Chu thấy hài lòng với màn diễn này, anh thích Lam Nguyệt lúc vừa xuất hiện đã mang đến cho sân khấu một cảm giác như vậy. Anh cần một cảm giác như thế. Xem Lam Nguyệt trên sân khấu thong thả nói ra câu thoại thứ nhất, anh bỗng nhớ lại những lời cô ấy nói ở nhà anh đêm ấy. Bên tai anh hình như tràn ngập những lời nói của cô, nó khiến cho anh lòng dạ rối bời, không còn tâm trí nào để xem tiếp phần kịch không có Lam Nguyệt diễn.
Anh nhớ đêm ấy, sau khi Lam Nguyệt ra về, anh đã thức suốt đêm để sửa lại kịch bản, đến nỗi gần như gục xuống. Hôm sau lại mất cả ngày để gọt giũa câu văn. Những lúc ấy, những ngón tay của anh múa như bay trên bàn phím, gõ rồi lại gõ, anh hiển nhiên cảm thấy rất khoan khoái. La Chu từ lâu chưa có được một niềm khoái cảm như vậy. Anh vốn dĩ cho rằng chỉ có khi viết tiểu thuyết mới có khoái cảm, còn viết kịch bản giống như bị đày đọa. Bây giờ thì anh thấy mình đã sai, chỉ vì anh chưa bước được vào cửa, chưa tìm thấy kỹ xảo và cảm giác của sân khấu mà thôi, vừa xâm nhập được vào cảm giác này, anh cũng đồng thời tìm thấy niềm vui trong kịch bản.
Khi anh sửa xong kịch bản mang đến cho diễn viên đọc, hầu như mọi diễn viên có mặt đều khen kịch bản rất hấp dẫn, có thể thành công. Nhưng họ đều cảm thấy trong kịch bản hình như ẩn chứa một không khí hãi hùng, điều này có thể làm cho khán giả sợ. La Chu nói giọng khinh miệt, cái mà anh cần là sự sợ hãi của khán giả. Anh lập tức quyết định dùng kịch bản đã sửa này, tất cả đều phải làm lại, cho nên hàng ngày đều phải tập thêm giờ cho đến tận hôm nay. Cái sợ nhất của anh là không đủ thời gian, chuẩn bị vội vàng, nếu cho anh đủ thời gian và kinh phí, anh tin rằng mình