Khuôn mặt Giang Hà lại hiện lên trước mặt với dáng vẻ đau khổ như đang sám hối. Cái dáng ấy cứ hiển hiện trước mặt Bạch Bích, thong thả hoà làm một với không khí phồn hoa của phố phường trông giống một bức ảnh cực lớn của Giang Hà.
Bạch Bích không biết mình đang đi về đâu, chỉ như đang đuổi theo một cái bóng lúc ẩn lúc hiện ở phía trước, hai chân không tự chủ được nữa. Trong đám người đông đúc, cô nhìn thấy những khuôn mặt mờ ảo, những khuôn mặt ấy lẫn vào với khuôn mặt của Giang Hà, gần như biến thành một khuôn mặt giống nhau, bao trùm lấy cô trong bóng tối. Đi mãi đi mãi, lan man không bờ bến, đến khi Bạch Bích cảm thấy lạnh vai mới nhận thấy mình đang ở trên một con đường vắng lạnh, ngoài khu vực phố phường náo nhiệt. Gió thu cũng trở nên lạnh lẽo, vụt qua má cô như quệt qua đám lá cây.
Bạch Bích tiếp tục đi về phía trước, không biết đâu mới là điểm tận cùng, những lời Tiêu Sắt nói với cô lúc nãy ở quầy Bar hỗn độn kia lại vang lên bên tai cô, quấn lấy cô như chỉ như tơ. Cô nhanh chân rảo bước như muốn bỏ chạy khỏi tất cả. Con đường phía trước càng ngày càng vắng vẻ, dần dần không thấy ai trên đường. Cuối cùng, cô đã nhận ra nơi cô đi đến. Đó là Viện Nghiên cứu Khảo cổ.
Làm sao lại có thể đến đây được nhỉ? Một cơn gió lạnh thổi tới, đầu óc Bạch Bích hơi tỉnh lại, khi nãy đi bao nhiêu đường đất chẳng để ý gì, ngẫu nhiên lại lạc đến đây. Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trời sao bí hiểm, cái ý định rồ dại lần trước lại hiện lên. Cô mở ví ra, sờ soạng trong ánh sáng tối mò, cuối cùng cũng tìm thấy chùm chìa khoá của Giang Hà. Tay cô run run, nhưng cô vẫn cầm lấy chùm chìa khoá, sau đó cũng như lần trước, cô tra chiếc chìa khoá to nhất vào ổ khoá của Viện Nghiên cứu Khảo cổ.
Bạch Bích lại một lần nữa một mình vào Viện Nghiên cứu. Cô đi qua con đường nhỏ giữa hàng cây, tiến vào căn lầu nhỏ. Xuyên qua hành lang tối om, cô dựa vào trí nhớ lần đến căn phòng Giang Hà bị chết. Cô dùng chìa khoá mở cửa phòng, sau khi bật đèn lên, cô nhận thấy không có gì thay đổi so với lần trước. Cô quay nhìn khắp phòng một lượt, cái cảm giác kỳ lạ lần trước lại xuất hiện trong đầu cô, nhưng lần này cô không chần chừ lâu mà nhanh chóng ngồi xuống trước màn hình vi tính của Giang Hà.
Vẫn làm như lần trước, Bạch Bích lại mở máy vi tính của Giang Hà ra, cô vào mục “My Document”, tìm đến hệ thống có tên “Bạch Bích vào đi”. Cô nhập vào hệ thống, lại nhìn thấy hai câu thơ của Dư Thuần Thuận, tiếp đó, màn hình xuất hiện dòng chữ của Giang Hà.
Bạch Bích gõ nhanh vào khung đối thoại ở bên dưới:
- Giang Hà, nói cho em biết, chuyện của anh và Tiêu Sắt có thật không?
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện câu trả lời của Giang Hà:
- Bạch Bích, cuối cùng em đã cũng đến để hỏi câu này, em đã sớm biết được bí mật đó. Bây giờ nói cái gì cũng vô ích, anh chỉ có thể nói với em: Xin lỗi em!
Con tim Bạch Bích như bị một vật nặng giáng vào, “anh ta” thừa nhận rồi, máy vi tính của Giang Hà đã thừa nhận tất cả. Tiêu Sắt quả nhiên là người say thường nói thật. Bạch Bích không biết nên nói thế nào, tay cô dừng lại rất lâu trên bàn phím, rồi mới từ từ gõ một hàng:
- Giang Hà, anh không cần phải xin lỗi, anh làm gì là quyền của anh!
- Bạch Bích, đừng làm khó dễ cho Tiêu Sắt. Bọn anh không cố ý, anh biết việc này làm tổn thương em, nhưng Tiêu Sắt là người bất hạnh. Anh chỉ hy vọng không vì thế mà tổn hại đến quan hệ bạn bè giữa em và cô ấy. Em đã mãi mãi mất anh, em không thể lại một lần nữa mất đi người bạn tốt nhất được.
- Đừng nói thêm nữa, Giang Hà, em muốn ở một mình!
- Được rồi, Bạch Bích, em đừng quay lại đây nữa, ở đây rất nguy hiểm, thật đấy, đừng bao giờ quay lại. Lời nguyền tạm thời chưa giáng xuống đầu em, nhưng một khi nó đã giáng xuống, không ai có thể tránh được, hãy tranh thủ lúc mưa to gió lớn chưa trút xuống đầu em, mau quay về bến cảng an toàn của mình đi.
- Giang Hà, rốt cuộc là anh đang ở đâu? - Bạch Bích cố gắng gõ trên bàn phím.
- Anh đã chết rồi, không còn ở trên thế giới này nữa!
- Anh sẽ sống mãi, sống mãi!
- Bạch Bích đi đi, chúng ta mãi mãi không nên gặp nhau nữa!
Máy vi tính đột nhiên tự động tắt, màn hình tối đen, căn phòng chìm trong yên lặng đáng sợ.
Bạch Bích xoa xoa mặt, lẩm bẩm một mình: “Mãi mãi không nên gặp nhau nữa!”, lẽ nào mình đã mất Giang Hà mãi mãi? Mắt cô lại rơm rớm, cô đã tuyệt vọng với Giang Hà rồi, thực ra thì cần phải tuyệt vọng từ lâu. Cô nghĩ, không nên nuôi hy vọng gì đối với một người đã chết. Cô cúi đầu, tắt điện nguồn của máy vi tính.
Bạch Bích bỗng nhớ đên lời dặn dò của Diệp Tiêu, cô thấy hơi hối hận, mình tại sao lại xông vào đây thế này. Đây là hành vi phạm pháp. Cô lo lắng đứng dậy, nhìn căn phòng, cái đầu người trong tủ quầy lại rọi vào mắt cô, tim cô run lên, cô không dám bước lên một bước. Không khí trong căn phòng khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Trong vắng lặng, cô bỗng nhiên cảm thấy có tiếng động nho nhỏ. Bạch Bích bị thôi miên bởi âm thanh đó. Cô không thể hình dung ra cái cảm giác mà âm thanh kia mang lại. Là ở ngoài cửa sổ. Cô cảm giác tiếng động kia phát ra từ ngoài cửa sổ, tuy không quay đầu lại nhìn, nhưng cô nghĩ chắc là tiếng lá cây. Tuy nghĩ thế, nhưng cô vẫn nhìn về phía cửa sổ.
Đáng tiếc, cô sai rồi!
Ánh sáng trong phòng xuyên qua kính cửa sổ, soi rõ cảnh vật bên ngoài, Bạch Bích nhìn thấy một khuôn mặt dán chặt vào cửa sổ, khuôn mặt ấy màu vàng, dưới ánh đèn phát ra ánh kim nhấp nháy. Mắt nhỏ dài, sống mũi cao cao, môi dày, mím chặt, cằm hơi nhô ra. Bộ mặt ấy nhìn thẳng vào Bạch Bích, đặc biệt là hai con mắt nhỏ dài. Tim Bạch Bích đập loạn lên. Cô lùi lại vài bước, cho rằng mình bị ảo giác, cô lấy tay dụi dụi mắt, không, không thể nhầm được. Đúng là ngoài cửa sổ, khuôn mặt ấy, một khuôn mặt màu vàng, đang nhìn cô chằm chằm. Đằng sau khuôn mặt ấy là bóng đêm vời vợi, ngoài mấy cành cây ra toàn là một màu đen. Khuôn mặt nhấp nháy ánh kim ấy hiện lên rực rỡ trong bóng đêm. Một khuôn mặt màu vàng, là ai nhỉ? Hay là...
Bạch Bích không dám nghĩ tiếp, cô sờ lên tim mình, thực sự cảm thấy nỗi khiếp sợ đang tồn tại. Giang Hà nói đúng, ở đây rất nguy hiểm, cô thấy hối hận vì sự bạo gan của mình. Trong cơn hoảng loạn, cô vẫn nhớ tắt đèn, sau đó chạy ra ngoài khoá cửa lại, rồi lao vào hành lang tối om.
Bạch Bích bất chấp tất cả chạy lên phía trước, hành lang trống rỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp của cô, rồi từ cuối hành lang, tiếng bước chân ấy vọng lại, làm rung động cả căn lầu nhỏ. Chẳng nhìn thấy gì ở phía trước, Bạch Bích cảm thấy như bị bóng đêm giữ chặt lấy, bất lực không vùng vẫy ra được, nhưng cô vẫn ý thức được rằng cần phải bỏ chạy, đây có lẽ là một bản năng, bản năng phản ứng trước nỗi sợ hãi. Trong khi cô đang chạy thục mạng ra khỏi căn lầu nhỏ, cô nghe thấy phía sau có tiếng bước