La Chu ở nhà một mình, anh cứ đứng mãi bên cửa sổ, trông rất tỉnh táo.
Chuông cửa bỗng vang lên, La Chu bị tiếng chuông cửa làm cho giật mình. Anh thấy sợ, không biết có nên mở cửa không, do dự một lúc, anh thận trọng đi ra, từ từ mở cửa.
Người đứng ngoài cửa chính là Lam Nguyệt, cô đeo một ống đựng tranh bằng nhựa.
La Chu suýt nữa thì nhảy dựng lên. Anh lùi lại một bước, lấy tay sờ đầu, mãi không nói được lên lời.
Lam Nguyệt mỉm cười:
- Không chào đón em sao?
Ngần ngừ một lúc, cuối cùng La Chu cũng để Lam Nguyệt vào.
Anh im lặng một lúc mới nói:
- Lam, Lam Nguyệt, em bỏ đi đâu đấy, bọn anh đang đi tìm em!
Lam Nguyệt chúm chím đôi môi, tiến lại gần La Chu:
- Anh sợ à?
La Chu bỗng lùi lại:
- Ừ, anh sợ lắm!
- Anh sợ gì, sợ em à?
Nói xong, cô lại tiến đến gần La Chu, từng bước áp sát.
Trông La Chu rất khổ sở, nhưng cuối cùng vẫn phải thừa nhận:
- Đúng, anh sợ em!
- Hãy nói đi, vì sao?
- Anh cũng đang muốn biết tại sao?
- Có phải là vì Tiêu Sắt không ?
La Chu nói to:
- Em lẽ nào không biết? Tiêu Sắt chết rồi, cô ấy chết rồi!
- Anh có biết cô ấy vì sao phải chết không? Đó là vì... - Lam Nguyệt bỗng nhiên dừng lại.
- Bởi vì cái gì?
- Bởi vì cô ta là Công chúa Lâu Lan, cho nên nhất định phải bị trừng phạt!
La Chu lắc đầu:
- Trời ơi, Công chúa Lâu Lan chẳng qua chỉ là một vai trong vở kịch thôi mà, có liên quan gì đến Tiêu Sắt đâu?
- Em hận Công chúa, em hận tất cả mọi người, em cũng hận... anh!
Khi Lam Nguyệt nói đến tiếng “anh”. La Chu cảm thấy như bị điện giật, người run lên, anh lẩm bẩm:
- Vô lý, vô lý quá, em không có lý gì hận mọi người, không có lý gì hận Tiêu Sắt.
- Không, đương nhiên có lý. Tiêu Sắt có tội, cô ấy đã vụng trộm với chồng chưa cưới của người bạn thân nhất, anh nói xem thế có phải là có tội không? Còn những người ấy nữa, những kẻ nghìn dặm xa xôi, nghìn dặm xa xôi, tìm đến tận cổ xưa, tận cổ xưa...
Cô bỗng không nói tiếp được nữa.
- Đừng nói nữa!
- Không, em phải nói. Anh cũng có tội, anh... chính anh! - Cô chỉ tay thẳng vào La Chu.
La Chu lắc đầu lùi lại một bước dài, nói:
- Không! Không!
Lam Nguyệt tiếp tục đến gần anh, nói:
- Lẽ nào anh đã quên? Cái đêm đã xảy ra chuyện ấy, chính tại phòng này, tại cái giường này...
La Chu cúi đầu, đau khổ:
- Anh xin lỗi, anh có tội!
- Em đã nói rồi, sẽ có ngày anh sẽ phải hối hận về một phút phấn khích của anh.
La Chu giật mình, bên tai anh như vẫn vang lên câu Lam Nguyệt nói với anh... “La Chu, anh sẽ phải hối hận về một phút phấn khích đêm nay của anh đấy.”
La Chu lắc mạnh đầu:
- Tha lỗi cho anh, anh xin em đấy, Lam Nguyệt.
- Đừng gọi em là Lam Nguyệt! - cô lập tức ngắt lời La Chu, - Em không phải là Lam Nguyệt!
- Không, cho dù em tên là gì thì anh vẫn yêu em.
- Nói dối, lại là lời nói dối, giống như sự việc xảy ra cách đây hơn 20 năm, các người sao lại thích nói dối đến thế? Vì sao?
Nói xong, Lam Nguyệt mở ống đựng tranh ra, lấy từ trong ống ra một bức tranh, giở ra trước mặt La Chu, sau đó treo bức tranh lên bức tường đối diện cửa sổ.
Đó chính là bức tranh quảng cáo cho vở kịch “Đoạn hồn Lâu Lan”.
Cô