Chỉ mới giờ ra chơi mà chuyện người được Trần Duật Đằng theo đuổi gần như cả trường đều biết.
Trần Duật Đằng thật sự đúng là có chút tiếng tăm.
Gia cảnh tốt, học lực tốt, đã đầu năm nay còn có người đến trường mời hắn làm thực tập sinh của công ty giải trí.
Muốn hắn bước vào showbiz, nhưng tiếc là Trần Duật Đằng có tất cả, hắn cũng thích làm chủ tịch hơn là làm diễn viên hay người mẫu cho nên thẳng thừng từ chối.
Nhưng không vì thế mà độ hot của hắn giảm xuống, thậm chí trên trang cá nhân người theo dõi mỗi ngày đều tăng một cách chóng mặt.
Chuyện những bài viết của trường hỏi về Bạch Sở Khiết cũng dần hé lộ, có người ác ý còn lén chụp ảnh cậu gửi vào phần bình luận.
Bạch Sở Khiết ít khi dùng mạng xã hội, cậu ngồi ở trong lớp vào giờ ra chơi cũng chỉ lấy bài tập ra tiếp tục làm, chẳng hề hay biết rằng mình đã ghét còn bị ghét thêm.
Đến giờ ăn cơm, Trần Duật Đằng đúng như lời nói đã đến tận cửa lớp tìm cậu.
Trong tay còn mang theo một hộp đựng cơm lớn.
Vẻ mặt phấn khích gọi.
"Sở Khiết à! Đi ăn cơm thôi, hôm nay không ăn cơm ở căng tin.
Người làm nhà anh mang cơm đến rồi!"
Bạch Sở Khiết bị gọi tên ngượng ngùng đứng lên, lần này cậu cảm nhận rõ ánh mắt soi mói của mọi người dành cho cậu.
Nhưng cậu dường như đã quá quen với việc này, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Anh Đằng, em không làm phiền anh chứ?"
Bạch Sở Khiết khẽ hỏi, Trần Duật Đằng cũng rất hào hứng trả lời.
"Phiền cái gì mà phiền, chỉ ăn cơm thôi mà.
Hơn nữa cơm này cũng không phải do anh làm.
Được rồi, chúng ta lên sân thượng ăn đi"
Trần Duật Đằng vừa mang hộp cơm vừa khoác vai Bạch Sở Khiết đưa người đi.
Tin đồn hắn theo đuổi cậu càng lúc càng được người khác quan tâm hơn, có vài học sinh ở hành lang trong ngóng tin tức cũng không kìm lòng được mà lén chụp ảnh Duật Đằng khoác vai Sở Khiết rồi lại đăng lên trang web của trường, khiến quản trị viên của trang web chỉ có thể chọn lọc từng bài viết mới được xét duyệt.
Bạch Sở Khiết thắc mắc tại sao phải lên sân thượng, cậu tò mò hỏi hắn.
Hắn lại bình thản đáp.
"Tối hôm qua hai chúng ta nhắn tin với nhau, chẳng phải em nói rằng em sợ người lạ sao? Căng tin đông người em cũng không biết tranh thức ăn thế nào, việc ăn uống ở căn tin khó khăn thì thôi vậy.
Người nhà anh mang cơm đến, chúng ta không xuống căn tin.
Sân thượng vắng người, em không cần phải sợ người lạ"
Tiếng trống trong lồng ngực vang lên liên tục.
Bạch Sở Khiết cảm nhận rõ tim mình đập rất nhanh.
Một người tâm lí như Trần Duật Đằng thật sự khó kiếm, hai người bọn họ nhắn tin trao đổi