Bạch Dương Vĩ đi bên cạnh Sở Hoà, bàn tay của y nắm chặt lấy vai của Sở Hoà khuyên nhủ.
"Anh biết là em xót con trai, nhưng dù gì mình đánh phụ huynh thì không hay đâu.
Hơn nữa nếu cảm thấy trường học không bảo vệ được Sở Khiết thì chúng ta mang con ra nước ngoài cho thằng bé tiếp nhận môi trường mới xem sao.
Còn nếu phụ huynh bên kia không biết cách cư xử thích cãi nhau thì chúng ta gọi bà nội của Sở Khiết lên cãi tay đôi với họ.
Em quên rằng bà nội Sở Khiết chuyên gia cãi nhau sao?"
Sở Hoà thật ra trong lòng ấm ức vụ của con trai cưng, cậu không thể nói được cho nên chỉ có thể múa tay chân với đám người bình thường kia hiểu.
Nhưng đôi khi bọn họ không hiểu hoặc cố tình không hiểu đã chạm đến giới hạn của cậu khiến cậu động thủ.
Còn nếu hai vợ chồng bọn họ cãi nhau thua thật, cứ gọi mẹ chồng lên là giải quyết được hết.
Còn nhớ chuyện năm xưa hai người yêu nhau bị mẹ chồng cấm cản, lúc đó bao nhiêu lời khó nghe cũng được mẹ chồng phun ra như lời bài hát...
Hai vợ chồng nhà họ Bạch cứ như thế sóng vai nhau đi đến phòng hiệu trưởng.
Đặc biệt là do áp lực từ Bạch Dương Vĩ mang lại, đến cả phụ huynh cùng cô bé đã gây ra hoạ kia cũng phải run sợ.
Trong lần gặp nói chuyện này, may mắn là không có xảy ra ẩu đả gì đến từ phía phụ huynh.
Cô bé kia cũng hoảng sợ biết điều ngoan ngoãn xin lỗi Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà về hành động sai trái của mình, cha của cô bé cũng nói chuyện rất lịch sự, không hề bênh vực con gái.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Hoặc có lẽ cha của cô bé kia biết, gia thế nhà họ Bạch nếu động vào thì phải trả giá.
Cô bé kia bị đình chỉ học một tuần, lúc hiệu trưởng tiễn vợ chồng Bạch Dương Vĩ ra về, Dương Vĩ vẫn cười vui vẻ nhưng lời nói lại khiến người khác biết được rằng trong chuyện này anh không hề đùa giỡn.
"Nhà trường là nơi giáo dục học sinh, không phải là nơi đào tạo ra lưu manh.
Một lần thì có thể là do học sinh, nhưng nếu có lần thứ hai phải khiến tôi gặp mặt phụ huynh khác về vấn đề bạo lực học đường thì nguyên nhân là do nhà trường cùng giáo viên không tận tâm với nghề.
Đến lúc đó, bao nhiêu tài trợ tôi cũng sẽ thu hồi hết.
Tôi cũng sẽ rút hồ sơ đưa con trai tôi sang nước ngoài học"
Câu nói vừa thốt ra đã khẳng định được sự giàu có của gia đình nhà họ Bạch, đồng thời đám học sinh đi ngang qua cũng nghe được.
Cứ thế bọn họ truyền tai