Mãi đến tận gần ba giờ sáng thì Trần Duật Đằng mới trả lời tin nhắn, mà lúc đó Bạch Sở Khiết đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến tận sáng hôm sau trước khi đi học cậu mới có thể đọc được.
-Em ngủ ngon, hôm nay anh bận nên về hơi trễ.
Ngày mai gặp em ở trường.
Bạch Sở Khiết hoàn toàn tin tưởng người yêu chỉ là đi dự tiệc về muộn mà hoàn toàn không hề hay biết hắn đã về nhà từ sớm.
Còn tranh thủ gọi điện thoại cho Mễ Lạc, cậu cũng hoàn toàn không hề biết lúc Trần Duật Đằng nhắn tin trả lời lại cậu là bởi vì bị Mễ Lạc giận dỗi tắt máy cho nên mới có thời gian trả lời lại những dòng tin nhắn mà cậu đang lo lắng cho hắn kia....
Bạch Sở Khiết vẫn rất nghe lời, nói rằng hắn hãy chú ý sức khoẻ.
Một lát nữa đến trường cậu sẽ mua đồ ăn sáng cho hắn, Trần Duật Đằng gửi lại một tin nhắn, nói rằng chỉ có cậu là tốt với hắn nhất, sau đó còn kèm theo một trái tim khiến tâm trạng của Bạch Sở Khiết tốt hơn hẳn.
Lúc cho thức ăn vào hộp cơm cũng cố ý bỏ món Duật Đằng thích nhiều hơn một chút.
Bạch Dương Vĩ chuyển khoản cho cậu một số tiền, rồi nói cậu đi chơi với bạn vui vẻ.
Nhưng trong lòng người làm ba khi thấy con trai lớn bắt đầu bước vào cổng trường đã quay sang nhìn vợ mình nói.
"Bà xã, hôm nay anh không đi làm.
Chiều nay chúng ta đến trường con sớm hơn một chút đi để dễ tiện canh chừng khi nào con trai đi cũng cái thằng nhãi kia"
Sở Hoà nhìn dáng vẻ phừng phừng ý chí của Bạch Dương Vĩ thì chỉ có thể bất lực gật đầu cười cười đồng ý.
Dù sao con trai do mình nuôi lớn bây giờ bị người khác sắp cướp mất thì ai mà vui cho được?
Bạch Sở Khiết vẫn mang bộ dạng thong thả tiến vào sân trường, trùng hợp thay là nhóm người của Trần Duật Đằng vừa xuất hiện tình cờ đi theo sau lưng của cậu.
Cả đêm không ngủ, đã vậy còn bị Mễ Lạc giận dỗi khiến tâm tình Trần Duật Đằng hoàn toàn không hề vui.
Hai mắt hắn nặng trĩu như sắp sụp mí đến nơi, cả người như dính phải tảng đá.
Mệt mỏi không thể tả được.
Hắn cứ liên tục cáu gắt, như thể đang tìm ra chỗ xả cơn bực tức này.
Hưng Vĩ đi bên cạnh không nói lời nào, chỉ có Nam Khiêm vừa nhìn phía trước đã nhận ra Sở Khiết.
Cậu ta huýt sao nói với Duật Đằng.
"Này! Người yêu bé nhỏ của cậu đang ở trước mặt kia.
Đừng có vì Mễ Lạc giận dỗi mà quên cậu ta chứ?"
Trần Duật Đằng trong người không vui, vừa ngẩng đầu lên đã thấy thân hình nhỏ bé của cậu đi ở phía trước.
Hắn phẩy tay đáp.
"Hôm nay tôi mệt, không có sức nhìn bản mặt của cậu ta đâu.
Cứ im lặng mà đi đi"
Nhưng làm gì có chuyện Nam Khiêm dễ dàng buông