Câu hỏi của Bạch Sở Khiết rõ ràng là có ý tứ, Trần Duật Đằng nhìn việc nướng thịt quay sang nhìn cậu.
Bạch Sở Khiết vẫn nở nụ cười bình thản, nhưng sắc mặt đã trắng dần đi.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Trần Duật Đằng nhìn cậu một lúc lâu, đến cả tiếng sóng vỗ còn nghe rõ, cả hai người cứ vậy mà nhìn vào mắt đối phương.
"Cậu biết rồi?"
Người như Duật Đằng làm sao có thể ngu ngốc mà không nhận ra lời nói đó là dành cho mình, hắn cũng không trốn tránh, trực tiếp hỏi thẳng cậu.
Bạch Sở Khiết gật đầu, vừa xiên rau củ quả vừa đáp.
"Vừa lúc nãy chị ấy có gọi cho anh nhưng em lại bắt máy.
Chị ấy nói thời gian gần đây anh không quan tâm đến chị ấy.
Có phải là vì em không?"
Lần đầu tiên, một kẻ tay chơi như Trần Duật Đằng khó phải thừa nhận một điều gì đó, đặc biệt là nhìn bộ dạng bình thản của Bạch Sở Khiết hắn lại càng không muốn hơn.
Hắn chỉ lạnh nhạt đáp.
"Không phải vì cậu"
Bạch Sở Khiết ừ một tiếng, lại vẫn tiếp tục giúp hắn nướng thịt, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu không khóc, cũng không oán trách gì hắn.
"Cậu...không giận sao?"
Bạch Sở Khiết ngẩng mặt lên nhìn hắn, lắc đầu đáp.
"Em có quyền gì để giận sao? Người đến trước có thể là chị ấy, lúc ở cạnh em anh cũng chưa từng đối xử tệ với em.
Anh giúp em thay đổi nhiều thứ, em xem anh như một người tốt giúp đỡ em vậy"
Bạch Sở Khiết nói ra những lời đó một cách rất nhẹ nhàng, nhưng thật sự trong lòng cậu rất lâu.
Đã hứa sẽ nhìn anh đậu đại học, hứa sẽ cùng nhau yêu hết thời học sinh, hoá ra cũng chỉ là lời nói dối.
Mấy hôm trước có một vì thầy bói đến nhà thăm hai ba ba, người kia nhìn vào cậu còn nói tình duyên cậu lận đận gặp nhiều trắc trở.
Cậu lúc đó không tin, nhưng giờ thì cậu tin thật rồi.
Cậu đau lòng, nhưng cậu biết cậu không bằng người khác nên không có quyền oán trách.
Bạch Sở Khiết chỉ đơn giản nghĩ người đẹp trai, có đầy đủ mọi thứ như Duật Đằng thay lòng đổi dạ là chuyện không trách được.
Nhưng cậu lại không hề biết được Trần Duật Đằng đã mang cậu ra làm một trò cá cược.
Một sự uất nghẹn ngay cổ của Trần Duật Đằng, chính bản thân hắn cũng không thể hiểu rõ tại sao mình lại như vậy.
Hay là...hắn đang đánh mất thứ đồ chơi mà hắn đang chơi rất vui nên tiếc nuối?
Trần Duật Đằng rất nhanh trấn an lại tinh thần,