“Trong trái tim anh đã có em,
ai tốt hơn em anh cũng không cần.
Nếu đã không yêu nhau thì dù ở cạnh nhau một giây cũng là giày vò,
Nếu đã yêu cho dù cả đời chia sẻ buồn vui cũng là quá ít.
Cố gắng quên người mình yêu cũng giống như cố gắng nhớ người mà mình chưa bao giờ gặp.
Tôi đến từ mùa xuân
Em lại nói lời chia tay trong mùa thu
Dặn lòng sẽ không vì em mà buồn nữa
Nhưng làm sao để tôi có thể kìm nén tâm trạng này
Cớ sao lại luôn như thế
Sao em vẫn luôn tồn tại sâu thẳm trái tim tôi
Khiến tôi thật muốn hỏi em
Rằng em có còn muốn ở bên tôi đến thiên đường địa cửu chăng?
Nếu như tình yêu khiến ta ưu phiền như thế
Vì sao em không để tôi được chia sẻ cùng em
Ngày đêm đều là câu hỏi đó nhưng em sao vẫn im lặng
Rốt cuộc là em đang nghĩ gì đây?”
6 năm sau…
Một ngày mùa hạ tháng 8 tại Provence, Pháp.
Provence là vùng đất thanh bình, nên thơ nằm ở đông nam nước Pháp, bên bờ biển Địa Trung Hải. Thời điểm đẹp nhất để tới Provence là mùa hè, đó cũng là lúc hoa oải hương nở rộ. Provence là một vùng đất không dành cho những ai bận rộn. Cuộc sống nhanh và fast food không được chào đón ở nơi này, hoặc ít ra, nó có thể tồn tại ở đâu đó trong những quán bar ở các thành phố biển ăn chơi phía nam, nhưng ở phía bên ngoài cuộc sống, trong những núi đồi trùng điệp và các thị trấn làng mạc đầy thơ mộng này, những điều ấy không được hoan nghênh.
Ở những ngôi làng của vùng oải hương mênh mông nằm giữa Luberon và Valensole, người dân sống thong thả chẳng khác các du khách. Đồng hồ không có giá trị gì ngoài những con số trên mặt kính. Ở nơi đây, sự thư thái bao trùm tất cả, chỉ khiến ta sà vào một cái bàn nào đó kê dưới những tán sồi và uống thứ rượu hồng vừa được rót ra, hoặc làm cho ta phải dừng lại trên một cánh đồng và ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh thẳm, xanh một cách kì lạ.
Xa những thành phố biển náo nhiệt ở phía nam, với những bãi tắm nude ở Saint-Tropez, những con phố đông nghẹt du khách kiếm tìm sự sang trọng và cuộc sống náo nhiệt ở Cannes và Nice là một thế giới khác của những boutique đồ lưu niệm, các con phố hẹp và dốc, những cửa nhà cũ kĩ với dây leo phủ đầy trên bức tường, những quảng trường hẹp đôi khi dẫn đến những ngõ cụt để rồi từ đó có thể nhìn thấy cả một vùng thung lũng mở rộng trước mắt, với những thửa ruộng lúa mì và những cánh đồng oải hương đứng cạnh nhau trông như những miếng ghép của bức tranh.
Xa xa lấp ló một tháp chuông cao vút của nhà thờ. Những tiếng chuông vang lên dưới nắng chiều. Chúa cũng không muốn bị gạt ra ngoài cuộc sống thanh bình và êm dịu vô cùng ở một vùng đẹp nổi tiếng thế giới tại miền nam nước Pháp này.
Provence có tất cả những gì mà một vùng đất thèm muốn phải có: những đường cong màu trắng của cát trải dài trên Bờ biển Thiên thanh (Cote d"Azur), những cánh đồng hoa oải hương tím ngắt chạy dài từ Valensole đến Luberon, những lễ hội nhạc jazz ở Antibes, những nhà thờ và một lịch sử gắn liền với các Giáo hoàng thời Trung cổ ở Avignon; cuộc sống sôi động và hỗn độn ở Marseille và cuộc sống ngọt ngào ở Cannes.
Biết bao nghệ sĩ lớn đã rung động và dành một phần đời của mình ở đây để sống và sáng tác những tác phẩm để đời, từ Van Gogh, Matisse, Cezanne, Picasso cho đến Renoir và Chagall. Họ rời Paris hoa lệ để tìm đến Provence và hầu hết dành phần đời quan trọng nhất của mình tại đây để sáng tác. Những bảo tàng vốn là studio của họ được dựng lên để gìn giữ những kí ức. Những con đường mà họ đi qua được nhắc đến.
Có cả một con đường đi bộ ở Saint-Remy de Provence, nơi Van Gogh đã sống và vẽ những năm cuối đời trước khi tự sát vào năm 1890. Lam Lan tần ngần đứng hồi lâu trên con đường ấy, trước một bức tranh vẽ vườn ôliu của Van Gogh, với cảnh của hiện tại đúng như trong bức tranh ấy. Danh họa người Hà Lan đã vẽ bức tranh đó chính ở khu vườn này. Màu vàng trong tranh của ông chính là màu vàng của nắng và rơm rạ Provence.
Đến đây, và không trở về
Nhưng ông, người đã tìm thấy cảm hứng sáng tác dồi dào tại đây, đã không tìm thấy động lực cho cuộc sống. Ông đến Provence nhưng không thấy yêu đời hoặc không cảm thấy nơi này đem đến những cảm hứng sống dạt dào nhất và rồi tìm đến cái chết.
Những người đến đây trong một hành trình như Lam Lan thì lại tìm bản thân mình, tìm kiếm sự thanh thản hoặc đơn giản là thưởng thức cái đẹp của thiên nhiên và đất trời. Họ xúc động đứng trước những cánh đồng oải hương mênh mông chạy dọc những con đường ở Valensole, với một màu tím bất tận bao trùm tất cả vào đầu tháng 7. Họ lái xe trên những con đường đầy bụi đất và dốc để khám phá những ngôi làng nhỏ và yên bình như đang mơ màng ngủ đã từng xuất hiện trong rất nhiều các bộ phim của Pháp và Hollywood.
Đôi khi, xe ngưng lăn bánh. Họ dừng lại không vì một lí do nào cả, hoặc đơn giản chỉ để bước ra một lát, hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành, ngửi hương của cây cỏ khắp đó đây, hoặc vì một phiên chợ quê đang họp dọc đường đi ngang qua một thành phố nhỏ nào đó.
Những người như vợ chồng Brad Pitt-Angelina Jolie cũng tìm thấy ở đây những gì họ muốn có: phong cảnh, con người, thiên nhiên và sự tĩnh lặng. Lâu đài của nhà Pitt-Jolie ở gần Brignoles có một cánh đồng nho thật lớn. Họ đến đây sống vào mùa hè và họ làm rượu. Hàng trăm nghìn chai vang Miraval các loại của họ đã được bán hết trong những năm qua.
Người ta mua vang của nhà Pitt-Jolie một phần vì tên tuổi của họ, những người đã làm cho vùng đất càng trở nên nổi tiếng hơn nữa và là một động lực thúc đẩy rất nhiều người nước ngoài đến đây mua nhà, mua trang trại và làm rượu. Nhưng rượu vẫn phải là rượu, và người ta phải uống, phải cùng với nó để hưởng thụ cuộc sống nơi này và cảm thấy không hề nuối tiếc khi đã đặt chân đến đây. Sự tiếc nuối duy nhất là ta không thể ở lại lâu hơn.
Lang thang cả buổi trên đường, Lam Lan nhận được một cuộc điện thoại của Hoàng Việt.
- Em đang ở đâu vậy? Qua Pháp sao không ghé thăm anh và Diễm Phương?
- Em đang ở phố đi bộ Saint-Remy de Provence. Em vừa qua thăm bà nội, đang định trở về sẽ qua thăm hai người đây.
- Ok, baby. Có cần anh đến đón em không?
- Không cần đâu, em còn ghé mua chút đồ nữa.
- Ok, see you soon!
Sáu năm trôi qua, có rất nhiều thứ thay đổi. Hoàng
Việt và Diễm Phương sau mấy lần cùng nhau trải qua hoạn nạn cũng đã dần nảy sinh tình cảm, đến nay họ đã kết hôn được 3 năm và có 2 nhóc tỳ khá là đáng yêu. Mối quan hệ giữa cô và Hoàng Việt cũng thay đổi từ hôn thê thành anh em, Lam Lan vẫn coi bà nội của Hoàng Việt như bà nội của mình, thỉnh thoảng cô vẫn dành thời gian qua Provence thăm bà. Còn cô bạn thân Huyền Diệp của Lam Lan và Michel cũng đã về chung một nhà. Hai cặp đôi này hiện nay đều đang sống tại Provence.
Mọi người đều đã có nơi có chốn vậy còn Lam Lan của chúng ta thì sao?
Huân Hy và Hy Nhu hiện đã 12 tuổi, lớn lên vô cùng dễ coi. Huân Hy với chỉ số IQ vô cùng cao hiện đang theo học chuyên ngành quản trị kinh doanh tại Harvest, còn thục nữ Pháp Hy Nhu của chúng ta hiện đang là ngôi sao trong làng thiết kế thời trang, đương nhiên để có được như vậy con bé phải theo học sư phụ Michel - phù thủy thời trang hàng đầu thế giới.
Lam Lan thì hiện tại vẫn theo đuổi hội họa, ngoài ra cô còn kiêm thêm vai trò hộ lý riêng, đặc biệt chăm sóc cho một người nào đó.
……….
Phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh viện Vinmec Central Park, Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Lam Lan ngồi bên giường bệnh, lật từng trang sách đọc cho một người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên giường nghe. Đọc đến một phần ba cuốn sách thì cô dừng lại. Cô nhìn anh đôi mắt nhắm nghiền, may là lồng ngực anh vẫn còn phập phồng lên xuống, nghĩa là anh vẫn còn đang tồn tại.
Đã sáu năm rồi kể từ ngày đó, nhân sinh không biết sẽ cho chúng ta bao nhiêu lần sáu năm nữa. Ngày đó Lâm Duy bị tên Khang bắn sát tim, vết thương vô cùng nghiêm trọng, mặc dù không cướp đi tính mạng của anh nhưng cũng khiến anh sống đời sống thực vật sau 5 lần phẫu thuật. Cơ hội tỉnh lại vô cùng mong manh. Bác sĩ nói việc anh tỉnh lại hay không cũng còn tùy thuộc vào ý chí của anh, có người chỉ mất một thời gian ngắn đã tỉnh nhưng có người lại cả đời không tỉnh, gia đình nên chuẩn bị tâm lý.
Đặt cuốn sách lên đầu giường, cô nắm chặt tay anh thủ thỉ:
- Lâm Duy, anh có biết là anh đã ngủ rất lâu rồi không? Anh mà còn không chịu tỉnh dậy là em sẽ thật sự không tha thứ cho anh nữa đâu.
Đáp lại cô vẫn là tiếng máy điện tâm đồ tít tít, Lam Lan đành tự độc thoại tiếp:
- Thôi vậy, coi như anh thắng, em tha thứ cho anh đó đồ mặt dày. Anh có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau như thế nào không?
Lam Lan khẽ cười, cô kể lại những kỷ niệm mà hai người đã từng trải qua
- Anh biết không, lúc đó em cứ tưởng anh là một gã trai bao nên đã lấy hết số tiền mà mình cần dùng chi tiêu trong một tháng để bao anh đó. Bây giờ nghĩ lại thật ngốc nghếch biết bao. Lẽ ra lúc đó em nên bắt anh trả tiền cho em mới đúng…..
- Rồi những lần em gặp anh với những thân phận khác nhau, em cũng thấy anh thật ngốc vì không nhận ra là cùng một người. Vậy mà lúc nào anh cũng ra vẻ ta đây cái gì cũng biết. ha ha.. Anh đúng là đồ đại ngốc.
…..
- Anh có nhớ câu cuối cùng mà anh nói với em là gì không?
- Anh nói “anh yêu em, hãy sống tốt”.
Ngừng lại một chút, cô khẽ đưa tay lau khóe mắt
- Đồ ngốc, không có anh sao em có thể sống tốt chứ? Anh có biết là em rất nhớ anh không? Các con cũng rất nhớ anh đấy.
- Bọn trẻ đã lớn lắm rồi. Huân Hy ra dáng nam tử hán lắm, nó lúc nào cũng muốn bảo vệ mẹ và em gái. Hy Nhu lớn rồi nhưng vẫn luôn mồm nhắc đến papa. Hễ được nghỉ là bọn chúng đều chạy vào đây thăm anh đó….
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
“Thế giới thì rộng lớn và bao la, trong khi mỗi ngày lại đổi khác.
Nhưng định mệnh lại cho chúng ta chạm vào nhau trong khoảnh khắc để gặp gỡ
Em là điều tuyệt vời nhất của thế gian này.
Và Tôi đã nghĩ mình đang đắm chìm trong một giấc mơ ảo vọng.
Chẳng một ai dừng chân để lắng nghe, chẳng một ai cảm thông
Đêm dài cứ nối tiếp nhau đầy chóng vánh
Mà ta lại cùng nhau ngồi đây ngước nhìn trời cao không cuối để đếm lại những ngôi sao kia
Chỉ cần tay chúng ta mười ngón đan nhau, đã là điều khiến cả hai vững tin
Em là tâm can bảo bối đời Anh
Yêu nhau, một chữ tình ái lại chặn mất lối về trên con đường buồn bã ngày xưa
Có lẽ vì thế mà hai chữ "Hối hận" Cả hai chúng ta đều không cách nào viết được
Cùng em vượt núi lội sông không màng khó khăn hay gian khổ
Cùng em vượt qua những ngày u ám nhất, buồn bã nhất đời
Hạnh phúc của đôi mình xóa đi hai chữ khổ đau
Em là tâm can bảo bối đời Anh
Hãy yêu nhau để từng tế bào của cả hai thắm đẫm yêu thương
Thật lòng không mong gì hơn bản thân mình cũng được yêu như thế
Cùng nhau nâng ly rượu hồng kết uyên ương
Bởi lẽ anh muốn cuồng say trong men tình ái này.
Em là tâm can bảo bối đời Anh”
Lời bài hát: “Tâm can bảo bối”
Khi Lam Lan đang chìm đắm trong những kỉ niệm, ngón tay Lâm Duy khẽ động. Lúc Lam Lan đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh, giọt nước mắt nồng ấm của cô rơi trên khóa mi anh cũng là lúc anh tỉnh lại. Hàng mi khẽ động, đôi mày anh nhíu lại. Lúc này đây lồng ngực Lam Lan như muốn nổ tung. Anh tỉnh lại rồi, thật sự đã tỉnh lại rồi.
- Bác sĩ, bác…
Cô cuống cuồng định chạy đi tìm bác sĩ thì bị một bàn tay giữ lại. Bao nhiêu lời muốn nói lúc này cũng không thể nào thốt lên lời, đôi chân cô như đóng băng không tài nào nhúc nhích nổi, chỉ có những giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên khóe môi.
Lâm Duy nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm, nhẹ nhàng nói:
- Anh yêu em…..
HẾT!!!!!