Giận dỗi là thế nhưng hai ngày Thế Khải không qua con bé có chút mất mác.
Ông Thẩm cũng không biết làm sao với đứa con gái này.
Thằng bé không qua đâu phải tại mình đâu chứ.
Tự nhiên bị oan mà không làm gì được.
Mình đâu độc ác đến mức đó mà chia rẽ tình anh em của tụi nhỏ.
Mà cũng lạ, hai ngày rồi chẳng thấy mặt mũi Thế Khải đâu cả.
Bình thường sáng sớm đã thấy cậu ấy qua chơi với Giai Giai nhà mình.
Mình cũng đã dặn thường xuyên qua chơi với con bé rồi mà.
Hay có chuyện gì xảy ra.
Thôi, không nghĩ lung tung nữa trước mắt dỗ dành con gái trước đã.
- Giai Giai, ba không có làm gì anh Thế Khải của con đâu, chắc tại cậu bé chỉ bận nên không qua được thôi.
Vài ngày nữa sẽ chơi với con mà.
Lí do không thật sự thuyết phục được con bé.
Nhưng dù sau cũng đỡ hơn là không.
Tiểu Giai vừa nghe gì vậy? Tại sao lúc nào cũng lấy lí do là bận.
Nếu muốn từ chối chơi thì mọi người trong nhà này đều nói bận.
Ba bận, chú Lý cũng vậy.
Rồi đến anh Thế Khải...!Giống như nhà này có một mình Giai Giai này là rảnh rỗi.
Không đúng! Cô cũng bận...!chơi.
Cái đó chưa là gì đáng nói.
Nhưng tại sao vài ngày anh Thế Khải mới qua.
Mới có hai ngày là cô đã nhớ rồi.
Còn đợi nữa Giai Giai sẽ buồn chết.
Đúng là không có gì làm vừa mắt, ưng bụng con bé này cả.
Không chịu lí do bận thì ông sẽ nói lí do khác.
Ông không tin nói ra mà con bé lại cự nự với mình nữa.
- Con nghe ba nói, ba nói cậu ấy bận là có lí do .
Giai Giai nửa tin nửa ngờ hỏi lại ba mình.
- Ý ba là sao? .
- Thật ra là như này, ba có nói sẽ cho Thế Khải học chung trường với con .
- Thật...!Thật sao ba?.
Vì quá vui nên con bé nói vấp.
- Đúng vậy, có thể là Thế Khải bận sắp xếp công việc với ba của mình để còn đi học.
Không phải hai đứa thân lắm sao? Đây là cơ hội tốt để con có thể chơi cùng với Thế Khải nhiều hơn, con không vui à.
Dù sao cũng nói khích con bé một chút.
Để cho nó thừa nhận những gì mình nói là hoàn toàn hợp lí, hợp tình.
Không còn bắt ý, bắt lẽ của mình nữa.
Hừ, Minh Châu đứng trước cửa phòng Giai Giai nghe ba mình nói cho Thế Khải đi học mà cô bé cười nhạt.
Ba trở thành nhà từ thiện bao giờ vậy.
Nghi ngờ là hai chữ hiện lên trong đầu Minh Châu.
Có phải không vậy, ba là người làm ăn nên sẽ có những tính toán sâu xa hơn người bình thường.
Giúp không công cho con trai người giúp việc.
Đúng là khó tin mà.
Nhưng những chuyện đó không quan trọng bằng việc ba thiên vị vô cùng.
Ở nhà thì thua thiệt so với con Giai Giai đã đành.
Đằng này, ba thà quan tâm đ ến người ngoài chứ không bao giờ lo cho đứa con gái ruột là mình đây.
Vốn dĩ qua hỏi thăm tình hình của cô em gái nhưng Minh Châu không muốn