Ôi thật nhức đầu mỏi óc.
’ Bà đừng có ăn nói lung tung ’.
Những lời vu khống của bà ta làm cho ông tức nghẹn.
Ai đời đã làm chuyện xằng bậy sau lưng mình rồi còn hống hách tỏ vẻ mình là người đáng thương.
’ Cái gì mà lung tung, nếu tôi không tận mắt chứng kiến ông với con hồ ly này, ông định giấu tôi suốt đời sao? ’.
Bà ta được nước lấn tới, áp đặt mọi tội lỗi lên đầu ông.
Bà Chu thấy vừa bị xúc phạm về danh dự, lẫn nhân phẩm nên có chút ủy khuất.
Nhưng nhìn lại bà ta rất hun dữ, lại còn hồ đồ nên bà không dám lên tiếng, tránh để cho ông Thẩm khó xử.
Anh ấy đã giúp đỡ mình nhiều rồi chưa kịp trả ơn đã chuốt lấy thêm chuyện phiền phức này nữa.
Ông Thẩm thấy tình hình không ổn nếu cứ ở đấy đấu khẩu.
Ảnh hưởng đến rất nhiều người, nên ông nắm chặt bà ta lôi đi.
Nhưng trước khi đi còn gửi lại bà Chu một câu xin lỗi.
’ Tôi xin lỗi, vợ tôi có chút nóng giận nên nói vậy thôi, cô đừng suy nghĩ nhiều làm ảnh hưởng đến hai mẹ con ’.
Không để cho bà có cơ hội trả lời ông đã đi mất hút.
Bà ta bị ông Thẩm lôi đi nên có chút bực dọc cộng với việc ông Thẩm xin lỗi bà Chu nên bà ta cáu gắt.
Vậy ý nói bà là người sai trong chuyện này rồi.
’ Anh buông ra ’.
Muốn gỡ tay ông Thẩm ra nhưng lực nắm rất mạnh, không thể làm gì được ngoài những tiếng hét vô nghĩa.
’ Im lặng cho tôi ’.
Ông còn nóng giận hơn cả bà.
Vô duyên vô cớ lại gây sự.
Mất khống chế chửi bới người khác ngay bệnh viện, không nể mặt ai cả.
Ông cảm thấy vô cùng xấu hổ khi có người vợ chẳng hiểu chuyện lại không biết điều.
Bà ta nhíu chặt đôi mày lại, tỏ ra ngạc nhiên trước thái độ của ông.
Bao năm chung sống, có lẽ đây là lần đầu tiên mà ông Thẩm lại xưng ’ tôi ’ với bà ta.
Nếu lúc trước dù có chuyện gì ông Thẩm cũng là người chịu thiệt thòi nhẹ nhàng xin lỗi.
Còn bây giờ lạnh nhạt đến thấu tận tâm can.
Bà ta cũng có chút lo sợ nên không còn cựa nguậy muốn thoát khỏi tay ông Thẩm nữa.
Không khí căng thẳng đến mức không nhìn cũng có thể cảm nhận được khí lạnh bao quanh.
Rõ ràng là nóng giận nhưng tâm trạng bà ta lúc này bí bách vô cùng.
Đến nhà, ông không cần vào sân mà trực tiếp kéo bà ta xuống đi thẳng vào nhà.
Ông đã cố nhịn và điều chỉnh lại tâm trạng mới lái được về tới nhà.
Chứ bây giờ toàn thân ông đều run rẫy.
Không phải vì bệnh mà là tức giận với những hành động thô lỗ và lời nói thiếu tôn trọng người khác.
’ Anh từ từ, đừng kéo mạnh như vậy ’.
Đúng thật là, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh có đâu lại kéo người ta sồng sộc không kịp thở.
Ông quăng bà ta thẳng vào ghế sofa.
Lần đầu tiên, ông mạnh tay với một người phụ nữ chân yếu tay mềm.
Sau khi để bà ta yên vị trên ghế, ông không hé răng nửa lời mà trực tiếp lên phòng lấy bản ’ Báo cáo xét nghiệm ’.
Ông không tin chính tai mình nghe thấy nên đã lén lấy mẫu tóc của Minh Châu để kiểm tra một lần nữa.
Nhưng hi vọng nhỏ nhoi của ông đã bóp nát trái tim không còn một mảnh vỡ.
Đây có lẽ là điều bà ta mong chờ nhất.
Ngày kết thúc cuộc hôn nhân địa ngục này không còn xa nữa.
Ông cảm thấy mừng mới đúng, nhưng có lẽ cảm xúc đã chai sạn khi biết Minh Châu đứa con gái ông yêu thương bấy lâu nay không phải là con ruột của mình.
Bà ta ngồi ở dưới phòng khách thầm mắng chửi.
’ Lôi người ta cho đã rồi chẳng thấy mặt mũi đâu.
Bộ nói đúng quá nên chột dạ đi trốn hay gì ’.
Cũng may chỉ là lời nói trong lòng,