’ Nếu vậy thì ở lại với tôi, tôi cần cô ’.
Đây là những lời thật lòng từ tận sâu trong trái tim ông, nó không hoa mĩ, ướt lệ.
Chỉ là lời nói chân thành xuất phát từ một người đàn ông.
Bà thoáng bất ngờ trước câu nói của ông.
Cuộc sống này quả là trêu ngươi.
Một người tốt với mình như vậy lại không có thể ở cạnh.
Còn người mang tiếng là chồng lại đi hạch sách, để cho bà phải dằn vặc với mớ hỗn độn mà ông gây ra.
Tuy biết chuyện này trái với luân thường nhưng trái tim và cảm xúc của bà đã ngự trị hình bóng của ông.
Đâu phải muốn ở lại là dễ, khi mà anh ấy vừa mới ly hôn vợ mình.
Chẳng khác nào là mình đi công khai phá hoại gia đình người khác.
Không được! Nhất định không làm những việc trời đất bất dung.
’ Xin lỗi anh, tôi không thể ở lại ’.
Chắc chắn là như vậy, bởi không người phụ nữ nào có chồng rồi mà lại đi theo người đàn ông khác.
Nghe bà nói vậy, tuy ông có hơi thất vọng nhưng không thể ép buộc một ai nghe theo lời mình được.
Cuộc hôn nhân với bà ta đã đã làm cho ông thức tỉnh.
’ Vậy thì đành vậy, tôi không ép cô ’.
Khi ông níu kéo thì bà quyết liệt từ chối, khi mà ông chấp thuận theo ý bà thì cảm giác trống trải vô cùng.
’ Vậy bây giờ tôi xin phép anh ’.
Đã đến lúc bà chào tạm biệt nơi này cũng như người đàn ông đã cưu mang mình những ngày không chốn dung thân.
’ Được ’.
Tuy là nói vậy nhưng ông cảm thấy mình bị hụt hẫng, chênh vênh trước lời tạm biệt của bà.
Bà bước xuống giường bệnh, cuối đầu như thay lời cảm ơn sâu sắc gửi đến ông.
Bà không biết cách nào để trả ơn, chỉ biết làm như vậy.
Ông cũng gục đầu xuống không muốn nhìn thấy hình ảnh của bà rời đi.
Rất muốn níu giữ bà lại nhưng lí do đưa ra là gì đây?
Ông nhắm mắt từ lúc bà lướt ngang qua đến khi bà rời đi khuất cánh cửa ông mới mở mắt ra.
Tại sao bà đi ông như đánh mất thứ gì đó vô cùng quý giá trên đời.
Không thể cứ như thế để cô ấy rời đi, nhưng chỉ còn cách là âm thầm quan sát, bảo vệ.
Vì em ấy phải sống cho hai người.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, bà đứng chôn chân, không biết mình đi về hướng nào mới là lựa chọn đúng đắn.
Thôi thì cứ đi về phía con đường đau thương, nơi đó mới là dành cho bà.
Bà lang thang từng bước về nơi tâm tối đó, nếu không cần ông ta thì bà cũng không thể bỏ rơi Thế Khải được.
Cứ như thế bà tiếp tục đi về nhà …
Đến nơi mình cần, bà lặng lẽ quan sát, sau hôm nay nhà vắng lặng như thế, anh ta và con đã đi đâu.
Bà mở cửa đi vào, vô cùng bất ngờ khi đồ đạc trong nhà đều vỡ nát.
Cứ như vừa xảy ra trận hỗn chiến vậy.
Bây giờ, bà rất lo không biết Thế Khải sẽ như thế nào nữa.
’ Biết đường về rồi sao? ’.
Đang thẩn thờ trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên từ phía sau phát ra giọng nói tức giận của người đàn ông mà bà rất hận.
’ Anh bế Thế Khải đi đâu? ’.
Cũng không vì lời lớn tiếng vừa rồi mà bà thất