Chỉ đúng một nửa, còn đều mà quan tâm nhất lúc này chính là hai đứa con trai của mình và cả đứa bé trong bụng.
Tiểu Quân thì bà không đặt kì vọng cao sẽ tìm thấy.
Vì bà chẳng có một tung tích hay manh mối nhỏ nhoi nào cả.
Còn về phần Thế Khải bà không thể bỏ mặc thằng bé được.
Bởi ông ta là người cha vô trách nhiệm, nếu để cho ông ta chăm sóc có ngày cũng sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng nếu về đó ngay lúc này có lẽ đứa bé trong bụng cũng sẽ không giữ được.
Bởi ông ta sẽ đánh đập bà không một lí do.
Cứ nghe lời ông Thẩm ở đây một thời gian, sau khi ông ta trở lại là người đàn ông trụ cột của gia đình như trước kia.
Bà sẽ từ chối lời đề nghị của ông Thẩm không cần tốn một giây phút nào suy nghĩ cả.
Nói ra cũng thật xấu hổ, chuyện gia đình mình lại để cho nhiều người biết đến như vậy.
Khi đứng đối diện với ông Thẩm bà có chút hổ thẹn.
Cũng thật lạ, bà quen biết người đã giúp đỡ mình cũng một thời gian.
Nhưng tên anh ấy là gì bà còn chưa biết.
Thôi thì nhân cơ hội người ta có mặt ở đây bà hỏi cũng không muộn mà.
’ Anh … ’.
Bà ngập ngừng, không dám hỏi thẳng.
’ Em có chuyện gì muốn nói sao? ’.
Ông nhận ra trên nét mặt của bà.
’ Tôi … Thật ra, chỉ là muốn hỏi tên của anh ’.
Tuy là câu hỏi bình thường nhưng bà có chút ngượng ngùng khi nói ra.
Có lẽ, bà là người đầu tiên và duy nhất không biết đến ông trong cái thành phố A này.
Nhưng không sao, người ta có ý hỏi thì ông cũng không cần gì suy nghĩ nhiều mà trả lời:
’ Tôi tên Thẩm Đình, em cứ gọi ngắn gọn là chồng hay ông xã gì cũng được.
Tùy sở thích của em ’.
Ông cũng có ý trêu đùa, nhưng những lời ông nói ra không chỉ là câu nói bông đùa.
Mà là một hàm ý khẳng định sự chắc chắn.
Lúc đầu, trước sự ngập ngừng của bà, ông cứ tưởng bà sẽ suy nghĩ lại và quyết định chọn ở nơi này.
Thay vì, sẽ về với người đàn ông kia.
Bà có hơi hoang mang khi ông nói ra từ ’ chồng ’.
Làm sao có thể xảy ra chuyện đó được chứ.
’ Anh … Anh đừng nói như vậy ’.
Người phụ nữ đã có chồng như bà không nên mơ mộng thì hơn.
’ Được rồi, không nói với em nữa.
Anh lên phòng đây.
À, em cứ chọn đại một phòng để nghĩ ngơi ’.
Nhà ông rất rộng nên bà có thể lựa chọn bất kì căn phòng nào vừa ý nhất.
’ Được, cảm ơn anh Thẩm ’.
Bà khách sáo nói lời cảm ơn.
Ông Thẩm có chút không vui trước câu trả lời của bà, ’ anh Thẩm ’ nghe vô cùng xa lạ.
Ông chỉ muốn cho bà có thời gian suy nghĩ, nếu cứ làm phiền như vậy bà sẽ không tập trung vào việc gì.
Nên ông chọn cách là rời đi.
Nếu bà có quyết định về với người chồng tệ bạc đó, ông cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
Chỉ mong bà suy nghĩ thật kĩ!
Ông Thẩm đã đi lên lầu, chỉ còn mình bà ngồi ở dưới căn nhà rộng lớn.
Nó cũng như tâm trạng của bà lúc này, cô đơn và trống trải.
Ông Chu thì càng ngày, càng sa đọa.
Không phân biệt được ngày lẫn đêm.
Đối với ông ta ngày đêm như một, chẳng khác nhau ở điểm nào.
Vì ông cứ nướng bản thân vào sòng bạc.
Nhấn chìm theo những số nợ không thể trả nổi của mình.
Nếu bà Thẩm