Mặc Thừa Quân nhìn họ rời đi mà lòng cảm thán.
’ Cứ có cảm giác công ty của mình là cái công viên công cộng ai cũng có thể tùy ý ra vô không cần xin phép như vậy ’.
Sao khi nói một mình trong bất lực Thừa Quân cũng trở về nơi làm việc của mình …
- ------------------
’ Chú đã khỏe hẳn chưa ạ ’.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của ông Thẩm, cậu có chút đau lòng.
Ông gượng cười để cho Lục Đông an tâm:
’ Chú không sao đâu ’.
’ Chú đừng giấu con nữa … ’.
Ông Thẩm thấy được trong lời nói của cậu có chút ngập ngừng.
’ Có chuyện gì con cứ nói ’.
Lục Đông thở dài, lấy hết can đảm để nói ra những gì mình suy nghĩ.
’ Con … có chuyện này muốn thưa với chú ’.
Ông Thẩm đang trông đợi điều cậu nói là gì.
’ Ba, Lục Đông, con có mua đồ ăn cho hai người rồi ’.
Vừa mở cửa Giai Giai đã thấy ba và người cô yêu đang trò chuyện vui vẻ rồi.
Nhưng thật ra không khí vô cùng căn thẳng.
Bao nhiêu tâm sức cậu còn chưa kịp nói đã bị Giai Giai phá hỏng.
Thấy cô ông Thẩm cũng quên mất mình đang chờ đợi Lục Đông nói chuyện gì.
’ Giai Giai, ba không đói ’.
Ông thật sự không còn sức lực cũng như tâm trí nào để ăn uống nữa.
Bao nhiêu chuyện cứ dồn dập vào người làm ông khó thở vô cùng.
’ Ba không ăn sao có thể khỏe lại được chứ ’.
Cô lo lắng cho ba vô cùng, cứ không ăn như thế này sức khỏe nào chịu nỗi.
’ Nhưng mà … ’.
Ông lại có ý định từ chối.
’ Chú cứ ăn một ít cũng được, không thôi cô ấy lại cằn nhằn đến con ’.
Lục Đông cũng giúp Giai Giai khuyên ông.
Nhìn ánh mắt mong đợi của hai đứa mà ông cảm động vô cùng.
Giá như Minh Châu cũng biết suy nghĩ thấu đáo một chút, ông sẽ an lòng biết bao nhiêu.
’ Được, ba sẽ ăn ’.
Nhận lấy cháo từ tay Giai Giai, ông nghiêm túc ăn từng muỗng.
’ Lúc nãy, chị Minh Châu có gọi điện cho con ’.
Đang vui vẻ, bỗng nhiên cô nhắc đến cái tên Minh Châu làm không khí trùng xuống.
’ Con bé nói gì? ’.
Khi nghe Giai Giai nhắc đến Minh Châu ông buông bát cháo trên tay xuống, hỏi xem con bé còn muốn gì từ ông.
Từ lúc Minh Châu nói ra những lời khó nghe đó, ông cũng biết bản thân mình kì vọng sai người, cũng như tình cảm của hai ba con sẽ không bao giờ có tiến triển tốt đẹp.
Thôi thì cứ thuận theo lẽ tự nhiên, ông cũng không tiếp tục hi vọng con bé sẽ thay đổi.
’ Chị ấy hỏi ba như thế nào rồi.
Ba, có lẽ chị ấy đã biết sai nên mới gọi hỏi thăm, ba đừng có để trong lòng những lời chị ấy nói ’.
Giai Giai đúng là hiểu chuyện, có được đứa con gái như vậy khiến ông an ủi phần nào.
Những lúc ông và Minh Châu cải vả, đỉnh điểm là lúc Minh Châu đòi ra ở riêng cũng chính Giai Giai là người đứng ra hòa giải.
Nhưng với tính cô chấp của Minh Châu thì không một ai có thể lay chuyển được.
Huống chi, Minh Châu xem Giai Giai là cái gai trong mắt thì làm sao có thể nghe lời khuyên của cô.
’ Ba không giận gì con bé, chỉ giận bản thân mình.
Cố chấp yêu cầu bản thân phải bù dắp cho con bé nhưng vì sự chìu chuộng sai