Giai Giai đem cơ thể mệt mỏi trở về Thẩm Gia.
’ Đứng lại ’.
Một giọng nói phát ra từ phía sau làm cho Giai Giai có chút giật mình, nhíu mày quay đầu lại.
Cũng không xa lạ gì với giọng nói cao ngạo này.
’ Chị Minh Châu? ’.
Minh Châu đem gương mặt căm phẫn của mình đặt lên người Giai Giai.
Hai lần đến đây đều không thấy ai cả, cũng may lần này mới gặp được con nhỏ Giai Giai này, làm sao có thể không chặn đường nó được.
’ Ba đâu? ’.
Minh Châu lớn tiếng kèm theo sự mệt mỏi bất lực trong lời nói.
Mấy hôm nay vì tự trách bản thân đã làm ba ngất xĩu, lại không có một chút tung tích gì của ba khiến Minh Châu phát cáu.
Cuối cùng Giai Giai cũng nghe được câu hỏi thăm xuất phát từ miệng của chị ta.
’ Nếu chị có lòng như vậy thì một lát đi theo tôi ’.
’ Mày tốt nhất nên trả lời cho nghiêm túc ’.
Ý nó nói như vậy là thế nào, câu nói của Giai Giai làm cho Minh Châu khó hiểu.
’ Tôi nói gì mà không nghiêm túc? Tôi về đây để lấy đồ, một chút sẽ đến bệnh viện, nếu chị thích có thể đi theo ’.
Giai Giai cũng giải thích rõ ràng cho người có tính kém kiên nhẫn như Minh Châu.
’ Cần gì phải dài dòng, nói tên bệnh viện kèm số phòng là được rồi ’.
Thật là phiền phức, đi với nó là chuyện không thể.
Vì ba mà cố hạ mình với con nhỏ này rồi, còn đi chung đường thì nằm mơ cũng không có.
Nghe vậy Giai Giai cũng không muốn tranh cãi thêm nữa.
Cuối cũng cô cũng làm theo lời của Minh Châu.
’ Tôi nói rồi đó, vậy bây giờ chị có vào nhà không để tôi còn đóng cửa ’.
’ Không rảnh ’.
Minh Châu đạt được điều mình mong muốn thì xoay gót bỏ đi.
Giai Giai lắc đầu bất lực.
Dù sao, chị ta có ý thăm hỏi ba như vậy cô cũng không làm khó để làm gì.
Lần trước không nói với chị ta cũng vì lúc đó cô quá tức giận vì những lời nói nặng nề đối với ba …
Minh Châu tranh thủ hôm nay được nghĩ đến thăm ba.
Còn chở thêm bà ta đi cùng nữa.
Minh Châu không biết rằng bản thân mình lại một lần nữa gián tiếp làm cho sức khỏe của ông Thẩm càng ngày thêm trầm trọng.
’ Mẹ đứng đợi bên kia, con lái xe đi gửi trước đã ’.
’ Con đi đi ’.
Bà ta đang yên đang lành tự nhiên lại phải đi gặp ông già khó ưa đó.
Cũng một phần muốn nịnh nọt Minh Châu nên ba ta mới ép bụng đi cùng.
’ Mẹ chúng ta đi thôi ’.
’ Ừm ’.
Đang đi thì bất chợt điện thoại trong túi reo inh ỏi.
Minh Châu có hơi bực mình, không biết là ai lại gọi vào ngày cuối tuần.
Minh Châu không có bạn bè nhiều, chuyện rũ đi ăn, đi chơi là điều không thể.
Nhìn vào màn hình là tên của người mà Minh Châu ghét không thua kém gì Giai Giai - Mặc Thừa Quân.
Cố trấn áp cho bản thân bình tĩnh:
’ Alo, tôi nghe … ’.
’ Cô có phải là bạn gái của chủ