Sau một ngày làm việc vất vả, người mà Thế Khải muốn gặp nhất vẫn mãi là Giai Giai.
Không biết từ bao giờ anh lại để tâm đ ến cô nhiều như vậy.
Khi đi làm về Thế Khải muốn được nhìn hình bóng của người thương dù biết chắc sẽ không được chào đón.
Nhưng bước chân lại muốn đi đến bệnh viện.
Dù bị xua đuổi cũng nhất định mặt dày ở lại.
Tâm trạng cứ lo lắng hồi hộp, như trai mới lớn lén gặp người yêu vậy.
Tuy nhiên, chưa bước đến cửa thì đã thấy Lục Đông, đã vậy còn đi với vẽ mặt vô cùng lo lắng.
Anh cười nhạt, lấy trong túi ra một hộp thuốc.
Nhìn nó thật lâu, không biết mình làm như vậy có đúng không.
Thật sự, kế hoạch của Thế Khải chỉ muốn đổi thuốc trợ não thành suy giảm trí nhớ.
Tuy không có ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng với bệnh tình của ông Thẩm thì nó ảnh hưởng khá nhiều.
Anh đã hỏi bác sĩ, nó chỉ làm độ minh mẫn của bệnh nhân giảm xuống.
Chỉ cần hạ thấp uy tín của Lục Đông trong lòng Giai Giai, như vậy cũng rất đáng.
Thành công hay thất bại cũng là cơ hội duy nhất ở lần này.
Thế Khải nhanh chân chạy vào để kiểm tra tình hình.
Nhìn ngó xung quanh không có ai nên mới bước vào.
Cũng may đây là phòng V.I.P nên khá yên tĩnh.
Thế Khải đi vào nhìn thấy ông Thẩm say nồng giấc ngủ.
Anh nhìn ông một lúc rồi chợt nghĩ đến quá khứ.
Ông cưu mang hai cha con anh lại còn cho đi học nhưng cũng không thể phủ nhận chính ông đã làm cho gia đình mình tan nát.
Làm sao mới đúng đây?
Xin lỗi chú ...!Ánh mắt Thế Khải thâm trầm khó đoán.
Lục Đông sao khi đi ra ngoài cũng đã trở vào, để ông một mình như vậy cậu không an tâm.
Khi trở về Lục Đông nhìn thấy ông vẫn còn ngủ.
Cậu cảm thấy dạo gần đây ông ngủ rất nhiều.
Điều đó làm cậu có chút lo sợ.
Ngồi được một lúc lâu ông Thẩm mới tỉnh dậy.
Cơ thể cứ mệt mỏi, cảm giác mơ mơ màng màng khó chịu vô cùng.
Lục Đông...!.
Ông Thẩm thều thào gọi cậu dậy.
Tại sao lại ngủ ngồi như vậy, ông già này đã làm phiền tụi nhỏ quá nhiều.
Nghe như có ai gọi, cậu cũng giật mình tỉnh giấc.
À, chú dậy rồi ạ .
Có ai như mình đi chăm sóc người bệnh mà ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Lục Đông, con qua ghế sofa nằm sẽ thoải mái hơn .
Ông Thẩm quan tâm lên tiếng.
Không sao đâu chú .
Lục Đông, Giai Giai con bé đâu rồi .
Khi tỉnh giấc, ông không thấy đứa con gái nghịch ngượm của mình đâu cả.
Con thấy cô ấy mệt, nên đã khuyên về nhà nghĩ ngơi, chắc một lát cô ấy sẽ đến .
Không chỉ con bé, chú thấy con cũng mệt mỏi không ít.
Con về trước đi .
Vì ông mà ai cũng vất vả nên có chút áy náy.
Sao có thể như vậy được, chú không cần lo, con bình thường mà.
À, đây là một ít cháo, chú ăn xong rồi, con sẽ mang thuốc cho chú .
Lục Đông vô cùng tâm huyết với ba vợ tương lai của mình.
Cảm ơn con ...
Khi uống thuốc vào ông cứ có cảm giác choáng váng, cứ muốn nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ.
Lục Đông nhìn những biểu hiện như vậy thì có chút lo lắng.
Chú, chú