Giai Giai tựa mình lên ghế để ngẫm nghĩ lại mọi việc.
Có phải mình đã quá nặng lời rồi không?
Mấy hôm nay chẳng thấy anh ấy đến nữa.
Chắc là giận mình thật rồi.
Trầm tư một lúc lâu cũng chẳng biết làm gì cả.
Giai Giai à .
Chú Lý xuất hiện làm cô không khỏi bất ngờ.
Vừa vào đã nhìn thấy cô thẩn thờ ngồi ra đó.
Chú cũng hiểu được lòng của cô, một mình phải trải qua nhiều chuyện nên cảm thấy rất thương và thấu hiểu.
Chú...!.
Cô lật đật ngồi dậy, cứu tinh của cô đến rồi.
Cô mong chú Lý lên thành phố từng ngày, có chú ấy cô cũng đỡ lo đi phần nào.
Cô có thể nghi ngờ tất cả nhưng chú Lý thì không.
Chú Lý cũng vậy, rất vui khi gặp lại cô chủ nhỏ của mình.
Thật không ngờ, vì mẹ ở quê gặp biến cố nên ông phải ở lại thời gian dài.
Nào ngờ nghe tin ông chủ bị như vậy càng sốc hơn.
Nhiều cú sốc đến như vậy, ông già như chú còn chịu không nỗi huống hồ là Giai Giai.
Giai Giai, con vẫn khỏe chứ .
Chú Lý xoa đầu đứa trẻ lớn xác này.
Không có chú con chẳng khỏe tí nào .
Cô nhoẻn miệng nịnh nọt, nhưng cũng một phần là sự thật.
Chỉ giỏi dẻo miệng .
Chú Lý đã quá hiểu cô rồi.
Chú à, chú ở lại với ba.
Con có việc cần đi ra ngoài một lát .
Cô sựt nhớ đến chuyện của Thế Khải.
Dù như thế nào cũng phải xin lỗi anh ấy một tiếng, cứ để như vậy lòng cô khó chịu vô cùng.
Chú Lý thở than:
Vậy mà nói thương, nói nhớ tôi.
Vừa mới gặp đã vội vàng rời đi .
Nghe giọng chú Lý có mùi trêu chọc hơn là oán trách.
Cô cười trừ vì biết chú không vì chuyện này mà giận Giai Giai bé nhỏ này đâu.
Không phải vậy đâu, chú...!.
Cô liện giải thích.
Con bé này, chú nói vậy thôi.
Con có việc thì cứ đi, ông chủ cứ để chú chăm sóc .
Chú là nhất .
Giai Giai vui vẻ chạy ton đi.
Chú Lý lắc đầu, mỉm cười vui vẻ nhìn Giai Giai rời đi...
Sau mấy tháng mà mọi chuyện lại chuyển biến bất thường như thế.
Nhìn ông chủ nằm yên bất động, chú Lý không khỏi chạnh lòng.
Ông chủ phải mau tỉnh dậy, Giai Giai lo cho ông lắm và cả tôi nữa .
Hơn ba mươi năm trung thành đi theo ông Thẩm, chưa bao giờ chú Lý phải suy nghĩ đến hai chữ thiệt thòi .
Người như ông chủ sao lại phải gặp nhiều chuyện không may như thế.
Sự nghiệp thăng hoa bên ngoài xã hội không đồng nghĩa với việc sẽ hạnh phúc trong đời sống hôn nhân.
Bà chủ trước đây vì không yêu mà luôn tìm cách rời bỏ.
Những tường bà chủ sau này sẽ đồng hành cùng ông chủ trong suốt quãng đời còn lại nào ngờ bà ấy lại hồng nhan bạc mệnh ra đi quá sớm để lại ông chủ với những ngày tháng cô đơn lẻ bóng.
Minh Châu cũng chẳng khá hơn là bao luôn làm cho ông Thẩm phiền lòng.
Bây giờ, lại nằm ở đây.
Cũng may, ông chủ vẫn còn có Giai Giai là niềm an ủi cuối cùng...
Giai Giai đến Mặc thị để tìm anh.
Giờ này, cô tin chắc sẽ gặp được anh.
Vì đang là giờ nghĩ trưa.
Cô không dám đi vào, vì