1
Tôi bị người ta lôi cổ đến bãi đất trống phía sau thư viện.
Có khoảng bảy tám người đang đứng trước mặt, cầm đầu là Giang Thiệu, người tôi thầm mến suốt nhiều năm.
“Anh muốn làm gì?” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta.
“Bùi Gia.” Giang Thiệu nghiêng đầu châm một đ iếu th uốc.
“Thần Tinh là em gái em, em gái ruột đấy.”
“Em dắt người tới b ắ t n ạ t em ấy là sao?”
Tôi nhếch miệng: “Nó nói gì anh cũng tin ư?”
Giang Thiệu ngước mắt lên nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên anh ta giơ tay túm chặt cổ áo tôi.
Đè tôi lên bức tường phía sau bằng một tay.
“Chẳng lẽ em ấy tự tát vào mặt mình?”
“Cô còn già mồm? Hả?”
Anh ta đang ngậm điếu t h u ố c trong miệng nên lúc nói chuyện cũng không được rõ ràng.
Tuy là vậy, tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng cơn thịnh nộ không sao kiềm chế được trên người anh ta.
“Giang Thiệu, bây giờ anh muốn đòi lại công bằng cho nó sao.”
Giang Thiệu bỗng buông tay.
“Bạn gái của tôi bị người ta b ắ t n ạ t, tôi không thể trả đũa cho em ấy được à.”
Mấy cô gái đang đứng bên cạnh tiến lên, giữ chặt tôi lại.
Một người trong số đó giơ tay t át tôi.
Tôi không thể cựa quậy, mặc cho cô ta đ ánh mình.
Ánh mắt của Giang Thiệu tối sầm, ngạo nghễ nhìn tôi.
“Bùi Gia, cô cũng nên nhận một bài học thích đáng rồi.”
Tôi suy sụp, nhìn anh ta rồi thét lên.
“Giang Thiệu, anh quen tôi ngần ấy năm, tôi có từng b ắ t n ạ t người khác không?”
Người đàn ông đứng im bất động.
Anh ta chỉ tuỳ ý gảy tàn th uốc.
“Thần Tinh nói, cô không vui vì lần trước trường đã cho em ấy xuất thi đàn cuối cùng.”
Nói xong, anh ta lại cười mỉa.
“Tôi cũng không thể không tin lời bạn gái mình được.”
Nói thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa, trong mắt Giang Thiệu, tôi là một kẻ già mồm cãi cố.
Những cái t át cứ nối tiếp nhau.
Tôi chỉ cắn răng, không nói lời nào.
“Ngừng lại.”
Đột nhiên họ buông tôi ra.
Giang Thiệu đi tới, gạt mấy sợi tóc trên mặt tôi ra.
“Bùi Gia, trước kia cô không thế này.”
“Sau này, cô có thể nghe lời hơn được không?”
Ánh mắt của người đàn ông đen như hũ nát.
“Anh thật sự rất ghét dáng vẻ chống đối lại anh của em.”
2
Trước đây Giang Thiệu không như thế.
Tuy anh ta ngông thì có ngông nhưng lại đối xử rất tốt với tôi.
Đối diện với cô em gái Bùi Thần Tinh của tôi, lúc nào anh ta cũng rất lạnh lùng.
Hình như là do hôm đó.
Sau khi tôi và Giang Thiệu cãi nhau rồi ch iến tr anh lạnh, anh ta đã thay đổi.
“Muộn thế này em mới về, em đi với ai?”
Có vẻ như Giang Thiệu đã đứng đợi dưới ký túc xá của tôi rất lâu.
“Liên hoan ở câu lạc bộ, có rất nhiều người.”
Anh ta cười như không: “Tại sao lần nào liên hoan câu lạc bộ xong, người đưa em về cũng là đàn anh đó.”
Giọng điệu chất vấn đó của anh ta nghe hơi ngang tai.
“Giang Thiệu, anh có thể đừng lần nào cũng thế này không?”
“Rốt cuộc anh đang nghĩ linh tinh gì vậy?”
Chỉ cần tôi tiếp xúc gần với chàng trai nào hơi nhiều một chút.
Giang Thiệu lại sa sầm mặt mày, hỏi tôi như thẩm vấn t ộ i p h ạ m.
Anh ta im lặng nhìn tôi trân trân mấy giây, gật đầu rồi bật cười.
“Được, coi như tôi rảnh rỗi thích xen vào chuyện của người khác.”
Kể từ hôm đó, tôi và Giang Thiệu bắt đầu ch iến tr anh lạnh.
Một tuần sau, tôi xuống nước.
Chủ động đi tìm anh ta làm lành, giải thích.
Sở dĩ tôi yên tâm để đàn anh kia đưa mình về là do anh ấy và tôi chung đường.
Nhưng khi đến dưới tầng nhà Giang Thiệu, tôi vừa khéo bắt gặp cảnh tượng Bùi Thần Tinh kiễng chân hôn lên môi anh ta.
Người đàn ông đút hai tay vào túi quần, không hề có ý né tránh.
Tôi như hoá đá, bất giác lùi về phía sau một bước, đá phải chậu hoa.
Tiếng động rất lớn.
Khiến hai người họ đồng thời quay đầu lại nhìn.
“Chị…”
Bùi Thần Tinh đỏ mặt, lúng túng đứng im tại chỗ.
Giang Thiệu chỉ thờ ơ nhướng mày.
“Tới tìm anh à?”
“Hai người…” Tôi há miệng, đôi môi khô khóc, một lúc sau mới thốt ra được một tiếng.
Bùi Thần Tinh lại nắm tay Giang Thiệu.
“Em hẹn hò với Giang Thiệu rồi.”
Nó mỉm cười thẹn thùng: “Chị, chị là người đầu tiên biết được chuyện này đấy!”
3
Giang Thiệu biết tôi thích anh ta.
Trước đây có một lần, tôi nghe thấy anh ta và bạn nói chuyện với nhau.
“Anh Thiệu, bé thanh mai kia của anh, tên Bùi Gia ấy, có phải thích anh không?”
Anh ta bật cười: “Ừ.”
“Em đã bảo mà, lúc cô gái ấy nhìn anh, thật sự không thể nào giấu nổi tình yêu ẩn trong đôi mắt luôn!”
“Anh Thiệu, anh
có thích cô ấy không?”
Giang Thiệu chỉ cười chứ không trả lời.
Bây giờ tôi đã biết được đáp án của anh ta rồi.
…
Bùi Thần Tinh và Giang Thiệu bắt đầu công khai hẹn hò.
Anh ta rất thiên vị Bùi Thần Tinh.
Lúc tôi và Bùi Thần Tinh đang dùng bữa ở nhà ăn, giữa chừng Giang Thiệu lại xuất hiện.
“Đồ ngốc.”
Anh ta vỗ nhẹ vào bàn tay còn đang dính đầy sốt của Giang Thần Tinh.
Vừa bất lực lại vừa dung túng nói.
“Sao lại bóc tôm đến nỗi tay dính đầy sốt thế kia, có ngốc không?”
Bùi Thần Tinh bĩu môi, nhỏ giọng nói.
“Thì em muốn ăn à.”
Giang Thiệu phì cười.
“Chuyện này, có bạn trai rồi em phải tìm bạn trai làm cho chứ.”
Tôi cúi gằm mặt, khóe mắt hoen đỏ.
Ăn cơm nhẹ nhàng hơn, chỉ mong nhanh chóng ăn xong, không thu hút sự chú ý của hai người họ.
Nhưng Bùi Thần Tinh vẫn giống như thường ngày.
Dù Giang Thiệu có đang ở trước mặt.
Nó cũng ngần ngại chia sẻ chuyện yêu đương thường ngày của mình và Giang Thiệu.
“Chị, Giang Thiệu tinh tế lắm luôn.”
“Thì ra khi yêu anh ấy lại có dáng vẻ này, trước đây khi thấy chị và anh ấy ở cùng nhau, em có cảm giác anh ấy chẳng dịu dàng chút nào.”
Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, và miếng cơm cuối cùng vào miệng.
“Vì em là bạn gái của anh ấy mà.”
Tôi vừa thản nhiên cất tiếng vừa bưng khay đồ ăn của mình đứng dậy.
“Đúng vậy.”
Hình như Bùi Thần Tinh không hề nhận ra, nụ cười trên môi vẫn ngây thơ như thế.
“Dù gì chị và Giang Thiệu cũng chỉ là bạn bè thôi mà.”
Tôi mỉm cười, bỏ lại một câu “Chị ăn xong rồi" rồi rời đi.
Tiếng hai người họ nói chuyện từ phía sau vọng tới.
“Đúng không, Giang Thiệu?”
“Đúng, anh chỉ thích em thôi, được không bà cô của anh? Em còn không ăn, tôm sẽ nguội mất đấy.”
Tôi bất giác rảo bước.
Giọng điệu thăm dò của Bùi Thần Tinh quá mức rõ ràng.
Nó từng thấy tôi và Giang Thiệu thân thiết bên nhau.
Bây giờ làm những chuyện này ngay trước mặt tôi cũng vì muốn chứng minh Giang Thiệu yêu nó nhường nào.
…
Tôi và Bùi Thần Tinh có cùng một ngày sinh nhật.
Gặp lại Giang Thiệu cũng vào ngày sinh nhật.
Anh ta đến nhà tôi đón Bùi Thần Tinh ra ngoài đón sinh nhật.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Giang Thiệu dịu dàng xoa đầu nó rồi nói.
Tôi đang định lặng lẽ rời đi nhưng lại bị Bùi Thần Tinh gọi lại.
“Giang Thiệu, hôm nay cũng là sinh nhật của chị, anh cũng phải nói một câu sinh nhật vui vẻ với chị chứ!”
Tôi thấy rõ ràng Giang Thiệu ngẩn người.
Hiển nhiên, anh ta quên rồi.
Sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Tôi không khỏi cảm thấy lúng túng, cũng thấy khó chịu trong lòng.
“Hai người hẹn hò đừng có lôi chị vào.”
Tôi cố tình mỉm cười bất lực, nhằm giấu đi nỗi xấu hổ vô tận.
Tuy ngày trước thỉnh thoảng tôi cũng ảo tưởng.
Có lẽ Giang Thiệu chỉ đang cố tình hờn giận nên mới hẹn hò với Bùi Thần Tinh.
Nhưng hiện tại, tôi buộc phải thừa nhận.
Anh ta thật sự yêu Bùi Thần Tinh.