Oành!
Hắc Cổ Vân Thạch nổ tung một khắc, bên trong một đạo khó mà nhìn thấy bóng đen phóng thẳng lên trời.
Nó tốc độ nhanh đến cực hạn, cơ hồ ở đây đám không một ai phát hiện.
Duy chỉ có Dương Tuấn, tại hắn thần thức không ngừng thả ra chăm chú quan sát xuống, bóng đen lao ra một khắc liền đã có thể mở hồ nhìn thấy một chút hình dáng.
Đó là một thanh giống như côn bổng, màu sắc đen kịt.
- " Đáng sợ, tốc độ nhanh như vậy, hiện tại ngay cả ta mở ra Lôi Dực đuổi theo sợ rằng cũng không kịp.
" Nhìn xem bóng đen bóng dáng biến mất, Dương Tuấn lắc đầu thầm nghĩ.
Thế nhưng khác biệt với nhìn rõ chân tướng Dương Tuấn, xung quanh đám người lại một mảnh ngỡ ngàng.
Phút chốc, vô số tiếng thảo luận vang lên:
- " Cái này… không phải ảo giác đấy chứ? "
- " Ông trời ạ! Một chưởng đánh nổ Hắc Cổ Vân Thạch, đây là cỡ nào thực lực? "
- " Chẳng lẽ thất hoàng tử là tiên nhân chuyển thế hay Kim Đan chân nhân giả dạng, Trúc Cơ thế nhưng chỉ là vỏ bọc? "
Đứng trên đài cao, Đại hoàng tử cũng là một mặt khó có thể tin nhìn về phía Lê Huyền.
Hắn không biết đây là chuyện gì xảy ra, Hắc Cổ Vân Thạch làm sao đột nhiên nổ tung, đây chính là ngay cả Kim Đan cũng không thể phá vỡ thiên ngoại vẫn thạch.
- " Thất đệ, ẩn dấu thật sâu a! " Đại hoàng tử gằn giọng nói.
Thấy vậy Lê Huyền chỉ khẽ cười cho qua, không có giải thích nhiều.
Đồng thời trong lòng cũng vô cùng nghi hoặc, hắn chỉ nhớ tại mình đánh lên Hắc Cổ Vân Thạch một khắc, bên trong đột nhiên phát ra một loại ba động vô cùng mãnh liệt, tựa như có thứ gì đó đang muốn từ bên trong thoát ra.
Tiếp đến Hắc Cổ Vân Thạch nổ tung, Lê Huyền chỉ kịp bảo hộ thân thể, cũng không kịp phát hiện được cái gì khác dị thường.
Lại ầm ĩ nghị luận một hồi, cuối cùng đám người cho rằng, Lê Huyền có thể một chiêu đánh nổ Hắc Cổ Vân Thạch là do trước đá nó đã chịu quá nhiều công kích, bên trong kết cấu vì vậy sớm đã bị đánh vỡ, Lê Huyền chỉ là may mắn mà thôi.
Đây cũng là duy nhất kết quả có thể giải thích.
Dù sao thiên ngoại vẫn thạch cũng không phải thổi mà ra, ngay cả Kim Đan muốn một chiêu phá vỡ cũng không có khả năng.
Tiếp đến đại hoàng tử cũng không muốn tiếp tục bàn tán chuyện này, bởi chuyện này là hắn sỉ nhục, lập tức tuyên bố đàm đạo bắt đầu.
Sau đó liền sai người đem ra bồ đoàn để đám người ngồi xuống, lẫn nhau thảo luận, trao đổi kinh nghiệm tu luyện.
— QUẢNG CÁO —
...
Tiểu Hội Đàm Đạo diễn ra một mực đến nửa đêm, lúc này mới giải tán.
Đi ra Giang phủ đại môn, Dương Tuấn tạm biệt Nhược Hi ba người rồi riêng mình tách ra.
Bất quá hắn cũng không lập tức có trở về khách sạn, ngược lại lựa chọn một phương hướng khác rồi nháy mắt biến mất tại trong bóng tối.
- " Hôm nay mệt chết đi được, tranh thủ đi Xuân Hoa viện nghỉ ngơi đi.
"
Mặc Diêu vươn vươn vai, sặc mặt lộ ra dâm tà cười nói.
Đại hoàng tử mở Tiểu Hội Đàm Đạo, Mặc Diêu cũng tới tham dự, hắn bản thân tu vi không tệ, Nhất Lưu sơ kỳ, miễn cưỡng được coi là một cái tiểu thiên tài.
Bất quá Mặc Diêu tham gia Tiểu Hội Đàm Đạo không phải thuần do ý thích, mà chính là bị trong tộc trưởng lão ép đến.
Mặc gia tại Đế Đô cũng được coi là thế gia đại tộc, quyền uy không nhỏ.
Nó tổ tiên chính là Đại Việt đế quốc một trong khai quốc công thần, trải qua bao nhiêu năm gia tộc sớm đã thụt lùi, tuy nhiên vẫn có không ít tộc nhân làm quan trong triều.
Hiện tại đã trôi qua đến đời thứ năm, không để yên cho gia tộc tiếp tục lụi tàn, đương nhiệm tộc trưởng Mặc Thương quyết tâm khôi phục gia tộc huy hoàng.
Tại trong cửu đại hoàng tử, có ưu thế lớn nhất, cũng gần với đế vị nhất chính là đại hoàng tử.
Đối phương không chỉ dựa vào sau lưng thế lực, bản thân cũng là một người thông minh, thiên phú trắc tuyệt.
Thấy được điểm này, Mặc gia sau đó liền dẫn đầu đầu nhập dưới trướng đại hoàng tử, trở thành đắc lực phụ tá nhất.
Đây cũng được coi là bọn hắn lớn nhất một lần đánh cược.
Nếu thắng, Mặc gia sẽ trở thành khai quốc công thần, khôi phục vinh quang vô hạn.
Còn nếu thua, vậy liền sẽ chịu diệt tộc, cho dù còn sống suốt cả đời cũng sẽ không ngóc đầu lên nổi.
Mặc Diêu đối với những chuyện này không quan tâm, hắn ngược lại đối với nữ sắc càng thêm hưng thú, nếu không phải bị gia tộc bắt ép tu luyện, hắn còn chẳng thèm luyện cái gì chó má võ công.
Từ Giang Phủ đi đến Xuân Hoa Viện phương hướng phải trải qua một con ngõ hẻm.
Thường ngày Mặc Diêu đối với nơi này ngóc ngách vô cùng quen thuộc, cho nên cũng không có quá nhiều đề phòng mà trực tiếp đi vào.
Bất quá càng đi, Mặc Diêu liền phát hiện ra điều bất thường.
Bởi hắn đi thật rất lâu vẫn chưa đi ra nổi ngõ nhỏ, ngược lại càng đi càng sâu tựa như con ngõ này vô tận không có điểm cuối.
— QUẢNG CÁO —
Event
- " Mẹ nó, chẳng lẽ