Hà Nguyên Quang biểu hiện để Dương Tuấn cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn dám can đảm đứng ra, nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là kẻ ngu.
Bất quá Dương Tuấn tại trong ánh mắt của hắn lại thấy được sự cơ trí.
- " Hắc! Thật sự là thú vị, cũng nên chơi đùa một lát đi! " Dương Tuấn khẽ nhếch miệng nói.
Bụp!
Đóng lại quạt giấy, Dương Tuấn lúc này chậm rãi đứng dậy.
Hắn bộ pháp chậm rãi đi tới Hà Nguyên Quang trước mặt, ánh mắt cười nhưng không phải cười nói: -" Là ta, không biết vị này công tử muốn xử lý như thế nào? "
Gặp Dương Tuấn áp sát, Hà Nguyên Quang không tự chủ lui lại nửa bước.
Tuy nhiên đã liều thì phải liều đến cuối cùng, hắn sắc mặt lập tức hiện lên hung ác, ngón tay chỉ thẳng lên trời nói: -" Hung đồ thật sự là lớn mật, có biết đây là nơi nào? "
- " Đây chính là Đại Việt đế quốc đế đô, từ xưa đến nay luôn cấm tranh đấu, dưới chân thiên tử, dám ở tại nơi này hành hung người, thật sự là không để đế quốc vào mắt.
"
- " Hiện muốn sống còn không mau mau cúi xuống nhận tội, bằng không đợi ta báo đi lên, ngươi cái đầu này khó mà giữ được.
"
- " Hahaha! " Nghe những lời này Dương Tuấn không nhịn được đột nhiên cười lớn, trước mặt kẻ này quả thực càng lúc càng thú vị.
Chỉ là một trận ma sát, đối phương vậy mà trực tiếp úp lên đầu hắn cái mũ phản nghịch, mượn đế quốc uy dùng chấn nhiếp.
Nếu là trước kia có lẽ Dương Tuấn sẽ thực sự nhận sợ.
Bất quá hiện tại đối với Dương Tuấn mà nói, một chút uy hiếp như vậy còn chưa đủ.
Hừ!
Tiếp sau đó chỉ nghe một tiếng hừ lạnh, Dương Tuấn lóe cái đã tới Hà Nguyên Quang bên người.
Sớm cảnh giác Hà Nguyên Quang thấy vậy đồng tử khẽ co lại, hai cánh tay lập tức nâng lên ý đồ ngăn cản Dương Tuấn ma thủ.
Thế nhưng Dương Tuấn tốc độ thực sự quá nhanh.
Đợi hắn phản ứng kịp lúc cái cổ đã bị nắm chặt, một cỗ đáng sợ lực lượng truyền đến, theo đó hai chân liền đã cách xa mặt đất, lơ lửng giữa không trung.
- " Muốn uy hiếp ta, ngươi còn chưa xứng! " Dương Tuấn lạnh lùng nói.
Đứng trước sinh tử nguy cơ, Hà Nguyên Quang dãy dụa không ngừng, thế nhưng Dương Tuấn bàn tay tựa như kìm sắt, mặc hắn làm như thế nào đều không thể lay động.
Giờ phút này hắn trong lòng đã có chút hối hận, đồng thời hi vọng mình đánh cược không sai.
Bằng không, đẹp đẽ ánh mắt trời ngày mai khả năng không nhìn thấy được rồi.
- " Ngừng tay! "
Tuy nhiên rất nhanh kết quả đã có.
Ánh mắt dần dần mơ hồ Hà Nguyên Quang đột nhiên nghe một đạo nghiêm nghị thanh âm vang lên.
Tiếp sau đó chỉ thấy Lê Minh Xuân từ trên cửa lầu nhảy xuống.
Đồng thời hai ngón tay khép lại, một đạo màu xanh chỉ pháp thuần thục bắn ra, mục tiêu cũng chính là phía dưới Dương Tuấn.
Mà gặp bị công kích bất ngờ, Dương Tuấn không chút nghĩ ngợi lập tức buông bỏ Hà Nguyên Quang.
Tiếp sau đó bộ pháp nhanh nhẹn lui lại, cầm trong tay quạt giấy vung lên, một đạo cùng võ giả nội lực không khác là mấy phong mang quét ngang mà ra, nháy mắt đem màu xanh chỉ pháp cắt ra làm hai.
Xong không có ngừng lại, rơi xuống đất Lê Minh Xuân đã lướt nhanh mà đến.
Hắn nội lực toàn thân điều động, chỉ nghe một tiếng long ngâm vang lên, to lớn quyền đầu đã nhanh như chớp bao phủ lấy Dương Tuấn đầu lâu.
Tuy nhiên Dương Tuấn so với hắn còn nhanh, một quyền vừa ra đã lập tức nghiêng mình thành công tránh đi.
Oành!
Xong tửu lâu vách tường không có may mắn như vậy.
Bởi nhất lưu võ giả nội lực đã có thể ly thể, một quyền mặc dù không có trực tiếp đánh lên nhưng ẩn chứa bên trong nội lực vẫn như cũ đem vách tường thổi bay.
Mà không chỉ là bức tường, gần đó cũng có không ít khách nhân bởi vì không tránh kịp bị dư ba kích thương.
Bất quá đối với chuyện này Lê Minh Xuân coi như không nhìn thấy, hắn lại lần nữa hướng về phía Dương Tuấn đánh tới.
Quyền, trảo, chưởng, chỉ,...!vô số võ kỹ không ngừng luôn phiên thay đổi đánh ra.
Thế nhưng đối diện Dương Tuấn lại như đoán trước đồng dạng, mặc hắn làm sao công kích đều khó chạm được vào một chút góc áo.
Xong như vậy không những không gây Lê Minh Xuân tức giận, ngược lại còn kích phát hắn chiến ý, công kích càng thêm mãnh liệt điên cuồng.
Mà lúc này, vốn đông đúc lầu ba khách nhân đã sớm tháo chạy rời đi, từng cái sợ hãi bị tai bay vạ gió, một chút cũng không dám nán lại.
Duy chỉ còn Nguyễn Hữu đám kia mấy người trẻ tuổi đồng bạn.
Bọn hắn đối với Lê Minh Xuân cực kỳ tự tin, tin tưởng hắn có thể chiến thắng trước mặt hắc y nam tử.
Tuy nhiên càng đánh đi xuống, bọn hắn sắc mặt càng lúc càng thay đổi.
- " Ta đi, kẻ này vậy mà có thể cùng tam hoàng tử đánh cái ngang tay.
"
- " Không có khả năng, tam hoàng tử thế nhưng chính là nhất lưu võ giả bên trong đỉnh tiêm cao thủ a! "
- " Chết tiệt Nguyễn Hữu