Châu Thác Hàng gửi tin nhắn cho cô chứng tỏ anh đã suy nghĩ kỹ càng.
Nhưng không biết trong đầu anh đang nghĩ tới điều gì. Khi Hà Xuyên Châu quay về cục, ở khung tin nhắn hiện lên chữ “đối phương đang soạn tin nhắn”, chờ mãi vẫn không thấy tin nhắn gửi tới.
Viên Linh Vân đã quay về, Từ Ngọc nói sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, trạng thái của cô ta cũng ổn, ít nhất vẫn còn suy nghĩ được mạch lạc.
“Cô ta nói cô ta phải nghiêm túc làm việc, như vậy khi Lưu Quang Dục ra ngoài, cô ta có thể chăm sóc anh ta. Tới lúc đó hai anh em họ cùng mở cửa hàng, cho dù có kiếm được tiền hay không, chí ít cũng có thể nương nhờ vào nhau, sống cuộc sống bình thường.”
Hà Xuyên Châu: “Rất tốt.”
“Còn không phải sao.” Trong lòng Từ Ngọc có vô vàn cảm xúc, cô ấy nói: “Biết có người tình nguyện chết vì mình thật sự khiến bản thân dũng cảm hơn nhiều, ít nhất cũng có chỗ dựa tâm lý.”
Hà Xuyên Châu sắp xếp lại tài liệu, bảo đồng nghiệp chuyển tới các ban ngành, sau đó bàn giao mấy câu rồi khoác áo về nhà nghỉ ngơi.
Cô định tự lái xe nhưng vì quá mệt, sợ khi lái sẽ ngủ gật nên cuối cùng vẫn bắt taxi.
Trong lúc đợi xe, câu trả lời của Châu Thác Hàng đã xuất hiện.
Nội dung vô cùng ngắn gọn: “Tôi mong cô có thể cắt tóc cho tôi lần nữa. Nhà tôi có đồ cắt.”
Sau đó anh cũng gửi địa chỉ nhà mình cho cô.
Hà Xuyên Châu đọc lại dòng chữ màu đen hai lần, không kịp trở tay, sững sờ tại chỗ. Cô bắt đầu nghĩ lại, đã bao lâu rồi mình không cắt tóc cho người khác?
Hình như phải mấy năm rồi.
Hà Xuyên Châu buông thõng hai tay, mắt nhìn cây xanh bên đường đối diện, bất giác nhớ tới lần đầu tiên mình cắt tóc cho Châu Thác Hàng, nhớ tới gương mặt vừa sầm sì vừa không tình nguyện của anh.
Tóc Châu Thác Hàng luôn để khá dài, kiểu tóc còn kỳ quái. Bởi vì anh không nỡ tới tiệm cắt tóc, giáo viên thấy tóc anh dài, năm lần bảy lượt cảnh cáo nhưng không có tác dụng, do vậy ông ấy đã cầm kéo cắt bừa cho anh.
Lâu dần, tóc anh chỗ dài chỗ ngắn, còn rối hơn cả tổ gà.
Lần đầu tiên Hà Húc nhìn thấy anh đã ngứa mắt với phần tóc mái còn dài hơn cả tóc phía sau. Một tuần sau, ông lại thấy mấy sợi tóc trên đầu anh rối hơn, ông thật sự không chịu được, nhân lúc chiều thứ bảy được nghỉ, ông đã ép anh tới nhà mình, giao cho Hà Xuyên Châu xử lý.
Mặc dù quả đầu như tổ quạ của Châu Thác Hàng vốn không thể tệ hơn được nữa, nhưng anh vẫn lo lắng, liên tục ngọ nguậy trên ghế. Anh nghi hoặc hỏi Hà Xuyên Châu: “Cô có làm được không đấy? Hay là bỏ đi, để giáo viên cắt cho tôi cũng được.”
“Đừng cử động.” Hà Xuyên Châu ấn vai anh, mất kiên nhẫn cảnh cáo: “Tôi tốn 50 tệ để mua kéo cắt tóc second hand từ chỗ cửa hàng cắt tóc chuyên nghiệp đấy, giá gốc là 5100 tệ. Tôi còn chưa quen tay, anh cử động là mất mạng như chơi.”
Lời cô nói khiến Châu Thác Hàng sững sờ. Khi anh còn đang nghĩ nên truy cứu trách nhiệm từ phía nào, Hà Xuyên Châu đã cầm kéo cắt đi một nửa mái anh, cũng cắt vào trái tim đang tính chạy trốn của anh.
Châu Thác Hàng không còn hy vọng gì nữa, vẻ mặt chờ đợi cái chết, mặc cho cô xử tử.
Hà Húc vác ghế ra ngồi đối diện hóng chuyện, tiện thể làm trợ lý cho Hà Xuyên Châu luôn. Mấy phút sau ông lấy gương cho Châu Thác Hàng xem hiệu quả thực tế, an ủi cõi lòng bất an của anh.
Quá trình cắt tóc chỉ diễn ra chưa tới mười lăm phút.
Hà Xuyên Châu cầm khăn lau kéo cắt tóc. Châu Thác Hàng tự cầm gương, soi đi soi lại đầu mình.
Anh muốn kiềm chế chút, đáng tiếc độ cong của khóe môi đã bán đứng anh.
Kiểu tóc mới trông vô cùng gọn gàng, sáng sủa, để lộ ra đôi mắt và vành tai, trông anh phấn chấn hơn hẳn. Tóc mái dài như lông gà giờ đã ôm gọn lấy gương mặt anh, xua tan đi phần nào sự bướng bỉnh, quái đản, tăng thêm phần nho nhã trong anh.
Tóc dài ngang với kiểu của Hà Húc.
Hà Húc khoác vai anh từ phía sau, “hi” một cái vào trong gương, nhướng mày nói: “Thế nào? Cũng được phải không?”
Châu Thác Hàng lén quan sát vẻ mặt của Hà Xuyên Châu. Hà Xuyên Châu chỉ nở nụ cười nhạt với anh.
Từ hôm đó, cô luôn là người cắt tóc cho anh.
Nói chính xác hơn là tóc của mấy đứa bé được Hà Húc giúp đỡ như Vương Tập Phi, Giang Chiếu Lâm cũng đều do cô cắt.
Thật ra cô cũng từng cắt tóc cho Đào Tư Duyệt.
Có một khoảng thời gian Đào Tư Duyệt rất thân với bọn anh. Cô ta và Giang Chiếu Lâm là học sinh cùng một trường, không biết sao lại quen nhau, dần dần thân nhau hơn.
Lần nào Giang Chiếu Lâm tới tìm Hà Xuyên Châu cũng mang theo cô ta.
Vì Đào Tư Duyệt hay ngại ngùng, hướng nội, Hà Xuyên Châu cũng không phải người nhiệt tình nên hai người không nói chuyện mấy. Cộng thêm Hà Húc là bố đơn thân, không hợp tiếp xúc nhiều với con gái đang trong độ tuổi dậy thì, do đó hai bên không qua lại quá nhiều.
Khi ấy Đào Tư Duyệt nuôi mái tóc dài suốt năm năm, cuối cùng cô ta đã nhờ Hà Xuyên Châu cắt ngắn đi.
Mọi người không hiểu gì, sau khi cắt xong, họ đạp xe lên phố tìm người mua tóc, hỏi một vòng thì bán được cho chủ tiệm cắt tóc với giá 200 tệ.
Về sau 200 tệ đó đã trở thành tiền sinh hoạt phí hai tháng cho Giang Chiếu Lâm.
Nghĩ tới đây, Hà Xuyên Châu như bị tạt một gáo nước lạnh, bừng tỉnh khỏi ký ức.
Cô nhắm mắt lại, đè nén sự ảm đạm đang dâng lên trong lòng, nhưng có rất nhiều cảnh tượng cũng như những tab bật lên khi máy tính gặp trục trặc, đều khiến người ta phiền lòng vì không đóng được. Cũng may xe taxi đã tới.
Hà Xuyên Châu kéo cửa sau rồi chui vào trong, nghe thấy tài xế hỏi địa chỉ, cô lập
tức trả lời. Xe đi được một đoạn, mí mắt nặng trĩu nhắm nghiền lại, cô dựa vào ghế sau, chẳng mấy chốc đã rơi vào giấc ngủ.
Trong tiềm thức của cô lướt qua vô số cảnh tượng về Lưu Quang Dục và Viên Linh Vân. Có những cảnh là thật, có những cảnh được tưởng tượng ra từ lời nói của họ.
Lí trí và tưởng tượng giằng co với nhau, tạo ra một thế giới kỳ quái, về sau những thứ không liên quan đều biến mất, chỉ còn lại căn phòng với ánh sáng ấm áp.
Đó là căn phòng có ánh vàng, trong không khí thoang thoảng mùi hoa thơm ngày hè.
Châu Thác Hàng đứng trên ban công, mặc áo sơ mi như Hà Húc, một bên mặt vẫn còn vết thương chưa lành, anh ngông nghênh nói: “Cháu nghĩ kỹ rồi, sau này cháu sẽ làm một cảnh sát vinh quang.”
Hà Húc ở bên cạnh vỗ tay.
Hà Xuyên Châu bật cười.
“Cô làm gì thế?’ Châu Thác Hàng khó chịu: “Cô cười cái gì?”
Hà Xuyên Châu cầm bút viết mấy chữ, sau đó cười lạnh vỗ xuống bàn.
Hai người đi tới xem, chỉ thấy mặt bàn xuất hiện dòng chữ rồng bay phượng múa: “Học y không cứu được người Trung Quốc, theo nghiệp cảnh sát không nuôi nổi gia đình.”
Cô còn viết thêm một dòng chữ: “Chuyển ngành nhân lúc còn kịp.”
Hà Húc và Châu Thác Hàng tức điên lên, cả hai nghiêm túc chỉ trích cô.
“Sao cô lại nghĩ thế?”
“Phải đó, bố đâu ngăn cản con theo đuổi giấc mộng CFO.”
“Trên thế giới này nhiều cảnh sát thế, sao không nuôi nổi một gia đình?”
“Lương của nhân viên nhà nước cũng đâu thấp, hơn nữa còn khá ổn định, bố cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng.”
Hà Xuyên Châu lạnh nhạt nói: “Con chỉ mong hai người có thể bình tĩnh hơn thôi.”
Hà Xuyên Châu nhìn cảnh tượng huyên náo đó, bật cười thành tiếng. Đáng tiếc niềm vui ấy không kéo dài được bao lâu, tài xế thô bạo kéo cô ra khỏi giấc mơ: “Tới nơi rồi.”
Hà Xuyên Châu ngồi thẳng dậy, mất mấy giây vẫn không thể thoát khỏi cảm giác mơ màng kia. Cô quét mã trả tiền, sau khi thông báo hiện lên, cô phát hiện giá lần này đắt hơn lần trước 10 tệ, nhưng cô thật sự đã quá mệt nên cũng không đôi co với ông ta.
Cô bước xuống xe, nhìn kỹ đường phố bên ngoài rồi gõ lên cửa xe, giọng điệu lạnh lùng, cảnh cáo: “Đây là đâu? Ông đưa tôi tới đây làm gì? Gan to quá nhỉ, ông còn nhớ ông chở tôi từ đâu không?”
Nói rồi cô đưa tay vào túi, sờ tới góc cứng của thẻ công tác. Tài xế quay đầu lại, vô tội nói: “Cô gái, cô không thể ăn vạ vậy được. Không phải cô nói tới đây sao? Xuân Đê Viên, Lâm Giang ở khu phía đông thành phố A, cô nói vậy mà.”
“Ừ.” Đầu óc Hà Xuyên Châu rối bời, không nhớ rõ khi ấy mình đã nói địa chỉ nào.
Trong tin nhắn cuối cùng của Châu Thác Hàng, anh có nhắc tới Xuân Đê Viên, Lâm Giang, có lẽ khi ấy cô đã mơ mơ màng màng nói ra nơi này.
Hà Xuyên Châu bất lực gượng cười, nói: “Xin lỗi ông.” Sau đó cô vội xuống xe.
Khi đứng trong cổng khu nhà Châu Thác Hàng, Hà Xuyên Châu hoàn hồn, cười tự giễu.
Xuống xe làm gì chứ, cứ quay ngược về là được rồi mà.
Cô xoa trán, đi tới bên đường, do dự giữa việc gọi cho Châu Thác Hàng và về nhà, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra đặt xe.
Lúc này vừa hay là giờ tan ca cao điểm, Hà Xuyên Châu đợi mấy phút vẫn không đặt được xe nào.
Cô mệt tới nỗi suy nghĩ đình trệ, vội sờ túi áo, không tìm được hộp thuốc nên chỉ đành bực bội thở dài. Cô tìm cửa hàng tạp hóa ở xung quanh, muốn mua một cốc cafe, vừa quay người lại đã thấy Châu Thác Hàng mặc áo dệt kim màu xám đi ra từ cổng khu dân cư.
Khi nhìn lên trên, Hà Xuyên Châu đã sững sờ.
Châu Thác Hàng cũng vậy, anh lập tức cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, xác nhận Hà Xuyên Châu còn chưa trả lời tin nhắn của mình, vẻ mặt anh vừa kinh ngạc lại vui mừng, cuối cùng bình tĩnh hỏi: “Cô tới nhanh vậy sao? Không cần chọn ngày hả?”
Hà Xuyên Châu dở khóc dở cười, xua tay: “Anh có chuyện phải ra ngoài hả?”
“Không hẳn, tôi ra ngoài ăn sáng.” Châu Thác Hàng quan sát sắc mặt cô, nhíu mày: “Có phải tối qua cô không ngủ không?”
Hà Xuyên Châu “ừ” một tiếng, cũng không nói mình đi nhầm đường, chỉ lấy tay xoa đầu, mệt mỏi đáp: “Tôi đang đợi xe.”
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, thì ra xe đã đặt thành công từ lúc nào, tài xế gọi điện tới xác nhận.
Hà Xuyên Châu nghe máy, đang định đi ra ngoài thì cánh tay đã bị Châu Thác Hàng giữ lại.
Anh nói: “Vào nhà tôi đi.”
Tài xế gọi lại: “Alo?”
Châu Thác Hàng nhìn cô, ngón tay nắm chặt, lặp lại: “Tới nhà tôi.”