Cảnh sát không biết đang có chuyện gì xảy ra nên không đưa Đào Duệ Minh vào thẩm vấn. Khi Hà Xuyên Châu đi vào, Đào Duệ Minh lập tức đứng dậy, hai mắt nhìn cô chằm chằm.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cậu ta tự thấy mình đã tìm được sơ hở, mặc dù không thuyết phục lắm nhưng cũng hợp lý, logic. Cậu ta coi câu hỏi này như cọng cỏ cứu mạng, tức tối chất vấn Hà Xuyên Châu: “Nếu thật sự như những gì cô nói, vậy tại sao Hà Húc phải cứu mẹ tôi? Sao cô không lấy chuyện này ra uy hiếp bọn tôi?”
Hà Xuyên Châu nhìn cậu ta, sau đó mặc kệ, lấy điện thoại ra tìm lại đường link rồi đưa điện thoại cho cảnh sát bên cạnh.
“Đây là video liên quan. Từ lúc mới đăng video này cho tới nay, lượt xem đã khá cao. Chuyện cậu ta tố cáo hoàn toàn là bịa đặt, phiền các anh chứng thực lại. Ngoài ra, mặc dù cậu ta không chỉ đích danh tên của tôi, nhưng trong đội phụ trách vụ án chỉ có tôi là nữ giới mang họ Hà. Hành động của cậu ta đã khiến danh tiếng của tôi bị tổn thất nghiêm trọng.”
Lúc trưa cảnh sát có xem video, vậy nên chỉ cần liếc nhìn một cái, không cần ấn vào, anh ấy đã quay đầu hỏi Đào Duệ Minh: “Đây là video cậu đăng sao?”
Lần này Đào Duệ Minh không trả lời nhanh như trước, cũng không phủ nhận.
Hà Xuyên Châu nói: “Còn có một người tên Hàn Tùng Sơn nữa, họ cùng lên kế hoạch.”
Cảnh sát nói với Đào Duệ Minh: “Cậu được đấy, khao khát muốn bắt giữ anh em đồng hành với cậu vậy sao?”
Hà Xuyên Châu kéo xuống phần bình luận, quả nhiên có người nói tới tên và chức vụ của cô.
Đương nhiên bài đăng của Mùa thu lạnh mấy độ cũng được đào lên để so sánh, phân tích. Bởi vì chủ đề liên quan tới tính công bằng trong việc thi hành pháp luật của hệ thống công an, nên bọn đầu trâu mặt ngựa từ khắp nơi đều đổ về, nhe nanh múa vuốt trên mạng.
“Cô đang nhìn gì thế?” Anh cảnh sát nhìn màn hình điện thoại cô, khuyên nhủ: “Đừng xem nữa, rất nhiều người đều thích phê phán một thứ gì đó theo suy đoán của mình khi chưa biết rõ mọi chuyện, cô không cần để tâm tới mấy bình luận này.”
Hà Xuyên Châu đáp: “Tôi đang tìm xem có phải có người đăng nguyên nhân thật sự Hà Húc chết không.”
Cảnh sát do dự một lúc rồi nói: “Chúng tôi biết chuyện này, hôm nay phóng viên có tới, chúng tôi trả lời câu hỏi này mấy lần rồi.”
Hà Xuyên Châu ngẩng đầu lên, ngón trỏ ấn khóa màn hình. Đào Duệ Minh trợn tròn mắt nhìn anh cảnh sát, ánh mắt khác hẳn lúc nhìn Hà Xuyên Châu, để lộ ra sự sợ hãi, ngờ nghệch mà chính cậu ta cũng không phát giác ra.
Nghĩ tới việc Hà Xuyên Châu cũng ở đây, cảnh sát cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể, khi nói chuyện anh ấy nghiêng người, né tránh ánh mắt của cô.
“Người báo án đứng trên tầng cao nhất, tâm trạng cực kỳ kích động. Bà ấy yêu cầu Hà Húc đi lên nói chuyện với mình. Trong lúc giằng co, bà ấy trượt chân, suýt chút rơi xuống, Hà Húc đưa tay kéo bà ấy một cái, kết quả bị bà ấy nắm ngược lấy cánh tay, hai người mất thăng bằng, cùng rơi xuống dưới. Đồng nghiệp gần đó lao lên trước, nắm được tay người báo án, nhưng không kịp nắm lấy Hà Húc.”
Vài ba câu đơn giản đã nói xong sự biến mất của một sinh mạng.
Cảm xúc ngắn ngủi tới nỗi không kịp hóa thành đau thương.
Cảnh sát quay đầu lại, lắp bắp muốn nói một câu “Xin nén bi thương”, nào ngờ lại thấy Hà Xuyên Châu không nhìn mình, cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt cũng không hiện vẻ bi thương gì, chỉ chìm đắm trong trạng thái thất thần. Anh ấy cảm thấy lời định nói trước đó không đúng lúc nên đã đổi thành: “Là như vậy đấy.”
Hà Xuyên Châu tỏ ra bình thản khi tiếp nhận sự thật tàn nhẫn, điều này khiến anh ấy không nỡ nhìn, quay đầu đi, lại thấy Đào Duệ Minh còn ngang ngược trước đó đã rơi vào im lặng.
Cậu ta không nói đó là giả, cũng có thể là vì không thể là giả được. Sự đề phòng được dựng nên bằng vẻ lừa mình dối người suy cho cùng vẫn không có sức kháng cự.
Cảnh sát giữ bả vai cậu ta, đưa cậu ta tới phòng bên cạnh thẩm vấn.
Một đồng nghiệp khác đưa Hà Xuyên Châu đi làm thủ tục cần thiết, sau khi cô xác nhận, ký tên xong thì đưa cô rời khỏi đồn.
Mãi cho tới khi lên xe, nhấn chân ga rời đi, thoát khỏi đoạn đường chật hẹp, đông đúc, Hà Xuyên Châu mới ổn hơn.
Cõi lòng cô vô cùng bình thản, bất giác nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó với Hà Húc.
Khi ấy phía cảnh sát báo với mẹ Đào là không có đủ chứng cứ để khởi kiện Hà Húc, mẹ Đào không thể chấp nhận sự thật này nên đã chạy tới sân thượng tầng cao nhất làm loạn, lấy việc tự sát ra uy hiếp, yêu cầu Hà Húc đứng ra nhận tội.
Tất cả đồng nghiệp đều gọi cho Hà Húc, nhưng người nghe điện thoại lại là Hà Xuyên Châu.
Ngoài miệng cô đáp “Biết rồi”, nhưng sau khi tắt máy cô đã xóa nhật ký điện thoại đi.
Cô cảm thấy đám người ở đầu dây bên kia là một lũ người điên, sống chết không liên quan gì tới họ. Người ta đã muốn nhảy lầu thì cứ tôn trọng người ta, cho người ta chỗ để lấy lại trong sạch.
Đáng tiếc bí mật này không duy trì được bao lâu.
Hà Húc giặt quần áo xong, đi ra khỏi ban công thì điện thoại vang lên. Đồng nghiệp khuyên ông hết nước hết cái, làm công tác tư tưởng, nhờ ông tới an ủi mẹ Đào giúp, bởi lẽ hiện trường thật sự đang rất hỗn loạn.
Sắc mặt Hà Húc trở nên nghiêm trọng, ông đáp mấy câu rồi tắt máy, ngẩng đầu nhìn Hà Xuyên Châu vẫn im lặng trong phòng khách.
Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
Lúc này nói gì cũng không phải lời nói thật, có thể làm tổn thương người khác.
Hà Húc không ngờ tới kết cục này, ông chỉ cảm thấy thất bại, mệt mỏi. Khi ấy ông mới hơn bốn mươi, nhưng nếp nhăn trên gương mặt đã chi chít. Có những chuyện cho dù ông có mạnh mẽ tới mấy, bao dung bao nhiêu, ông vẫn không xử lý ổn thỏa được.
Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện thỏa hiệp cũng không thể giải quyết được.
Hà Húc khẽ thở dài một hơi, nhìn sang chỗ khác, quay về phòng thay quần áo. Khi ông ra ngoài, Hà Xuyên Châu đứng trước giá để
đồ trong phòng khách, chặn đường ông lại.
Xe đối diện bật đèn pha, ánh sáng chói mắt khiến Hà Xuyên Châu phải nhắm mắt vào.
Có lẽ vì đã lâu không nhớ lại nên cô thấy ký ức ấy có phần xa lạ, cô đã không thể có cảm giác như bản thân lúc đó, không nhớ được tâm trạng cụ thể của mình khi ấy.
Dù sao đó cũng là một khoảng thời gian khó khăn, cũng hoàn toàn không bình tĩnh đưa ra quyết định được như hiện tại.
Cô chỉ biết sự tức giận, oán hận của mình hóa thành lưỡi dao sắc bén, gào thét nói Hà Húc không được qua đó, không được quan tâm tới chuyện của họ, họ chết cũng đáng đời.
Hà Húc tổn thương, thấp giọng khẩn cầu cô: “Con đừng nói nữa, nếu bố không đi, có lẽ bà ấy sẽ thật sự nhảy lầu.”
Hà Xuyên Châu lạnh lùng châm biếm: “Bà ta sẽ không nhảy đâu! Nếu như bà ta quyết tâm thế, sau này ngày nào con cũng đi thắp hương cho bà ta.”
Hà Húc bất lực: “Con đừng nói như vậy. Xuyên Châu, bà ấy chỉ là một người mẹ.”
Hà Xuyên Châu không chịu nổi, cô không thể bao dung như Hà Húc, càng không thể thản nhiên đối diện với sự bất công, nhục nhã này.
Hà Húc ngăn cản cô, cô càng nói to hơn.
Đầu óc cô đã mất kiểm soát, lửa giận như bén vào đống cỏ, bùng lên dữ dội, nháy mắt xâm chiếm hết toàn bộ lý trí của cô, mục đích duy nhất còn đọng lại là giữ Hà Húc lại. Vì vậy cô có thể nói ra những lời không suy nghĩ, nguyền rủa cay độc.
“Vậy thì để họ chết đi! Họ chết hết cũng được, liên quan gì tới bố đâu?”
Hà Húc lo lắng, giơ tay đẩy cô một cái.
Ông không đẩy mạnh nhưng Hà Xuyên Châu không đứng vững, lùi về phía kệ đằng sau, tấm kính trưng bày trên tường rung lắc vài cái rồi rơi xuống.
Vẻ mặt Hà Húc không kịp thay đổi, ánh mắt trở nên sợ hãi, ông lập tức đưa tay chắn trên đầu cô.
Vật nặng rơi vào cánh tay ông, tiếp đó tấm kính vỡ thành từng mảnh, rơi rụng xuống đất.
Hà Xuyên Châu sững sờ, lời nói điên cuồng cũng dừng lại.
“Bố.”
Cô ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra vết thương của Hà Húc. Hà Húc ôm lấy cô, ra sức vòng tay qua bả vai cô, giọng nói đáng thương.
“Xuyên Châu, là lỗi của bố, bố không giải quyết tốt.”
Ông đã dịu dàng nói rất nhiều bên tai Hà Xuyên Châu.
Ông cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, do dự không quyết, không muốn ai bị tổn thương, kết quả lại không làm được.
Ông không nên yêu cầu Đào Tư Duyệt phải quá dũng cảm, quên đi lập trường của cô ta, cuối cùng khiến sự việc ra nông nỗi như vậy.
Về sau ông nói với cô, mẹ Đào cũng chỉ bảo vệ con gái mình như ông muốn bảo vệ cô, đây không phải vấn đề của mẹ Đào Tư Duyệt.
Hà Xuyên Châu không biết tình hình cụ thể của vụ án năm đó, Hà Húc không nói với cô, cô chỉ biết nó dính líu tới rất nhiều người.
Khi ấy Hà Húc lạc quan tin rằng sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, còn nói bản thân đã tìm được cách giải quyết, bảo Hà Xuyên Châu đừng vì ông mà chán ghét thế giới này.
Hà Xuyên Châu được ông ôm vào lòng, không thể từ chối lời khẩn cầu của ông nên cô đã đồng ý.
Cuối cùng, Hà Húc đội mũ cảnh sát lên, đứng ở cửa cười hỏi: “Con đi cùng bố không?”
***
Hà Xuyên Châu dừng xe lại, đối diện lại là chiếc ghế dài kia.
Cô rút chìa khóa ra, ngồi im bất động, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt lấy đường nét gương mặt mơ hồ trong ánh sáng ảm đạm, nhớ lại từng lời dặn dò của Hà Húc.
Mắt cô như rời khỏi cơ thể, người rơi vào trạng thái ngủ mê, không tỉnh táo, mãi cho tới khi có người gõ cửa xe, cô mới phát hiện có một người đứng bên ngoài.
Châu Thác Hàng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Cánh cửa kính khiến cô không nghe rõ giọng nói của anh, nhưng nhìn khẩu hình miệng thì chắc anh nói vậy.
Hà Xuyên Châu không muốn cử động, nhưng Châu Thác Hàng luôn đứng bên ngoài đợi cô. Cô cảm thấy phải dùng sức lực rất lớn mới có thể di chuyển tay chân nặng trĩu của mình, đẩy cửa xe đi xuống.
Trên cửa sổ chưa đóng ở tầng hai vang lên tiếng xào nấu, phảng phất trong gió còn có mùi thịt, tiếng trẻ con cãi nhau. Ánh sáng dịu dàng hắt ra từ khung cửa sổ, phủ lên bóng người mờ ảo phía sau.
Hà Xuyên Châu ngẩng đầu nhìn một lúc rồi quay người hỏi: “Anh ăn cơm rồi sao?”
Châu Thác Hàng đáp: “Anh chưa.”
“Anh biết nấu cơm không?” Giọng Hà Xuyên Châu rất nhỏ: “Tôi muốn ăn cơm.”
Từ trước tới giờ Châu Thác Hàng chưa bao giờ từ chối được yêu cầu của cô, ngược lại anh còn rất thích cô yêu cầu mình, thế là anh không cần suy nghĩ gì đã nói: “Anh biết.”
Anh nghiêm túc nhìn Hà Xuyên Châu, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Hà Xuyên Châu không trả lời, nhưng cảm giác ngây dại kia đã vơi đi rất nhiều, giúp cô có thể suy nghĩ như bình thường.
Châu Thác Hàng nói: “Đi siêu thị đi, trong nhà em không có thứ gì cả.”