Người ở tổ chuyên án cầm tài liệu, vội vàng tới phòng họp, sau khi đủ thành viên thì mọi người tiến hành giới thiệu đơn giản.
Thật ra đa số họ đều quen nhau, dù sao thành viên trên danh sách hầu hết đều là nhân tài giới hình sự của phân cục, bình thường công an thành phố sẽ tới mở cuộc họp chỉ đạo, do vậy họ cũng gặp nhau kha khá lần. Chỉ có Thiệu Trí Tân và một người mới của đội bên cạnh là lạ mặt, hai người ngồi trong góc, dè dặt chào hỏi mọi người.
Lần này người phụ trách được cử xuống họ Trương, đội trưởng đội hình sự công an thành phố. Không giống như anh Hoàng, người họ Trương này trông rất khỏe khoắn, cánh tay chống lên mặt bàn, từng khối cơ hiện lên rõ rệt.
Mí mắt người đó nặng trĩu, che đi gần nửa đôi mắt. Ánh mắt sắc bén, dáng vẻ nghiêm túc, khi lặng lẽ quan sát xung quanh, đôi mắt ấy lại vô cùng lạnh lùng, trông có vẻ là người hung hãn.
Thiệu Trí Tân nhìn chằm chằm anh ấy mấy giây, sợ anh ấy nhìn tới mình nên đã rụt cổ lại, thầm nghĩ lẽ nào làm đội trưởng là phải có khí thế như này sao?
Lẽ nào cả đời này anh Hoàng chỉ làm phó đội trưởng thôi sao?
Còn cậu phải làm cảnh sát suốt đời?
Hiển nhiên Từ Ngọc có kinh nghiệm hơn, thấy Thiệu Trí Tân run sợ ngồi tại chỗ, cô ấy tốt bụng tiết lộ: “Thật ra đội trưởng Trương mặt hơi khó ở, nhìn cơ bắp vậy thôi, chứ bản chất không hung dữ đâu.”
Thiệu Trí Tân nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”
Đội trưởng Trương đứng đầu nói qua mấy câu, sau đó bắt đầu sắp xếp mọi người báo cáo tiến độ điều tra.
“Tìm được hung khí chưa?”
“Hiện tại không vớt được trong kênh rạch, có lẽ bị hung thủ mang đi rồi.”
“Nhật ký điện thoại thì sao? Có thể tra ra được trước khi chết ông ta đã liên lạc với ai không?’
“Không. Nhật ký điện thoại của ông ta rất đơn giản, đa số đều là đối tác. Chúng tôi đã điều tra sơ bộ, người liên lạc có liên quan thì không có thời gian gây án, tôi nghi ngờ ông ta có một cái điện thoại khác nữa.”
Thiệu Trí Tân nhanh tay ghi chép lại, môi mím chặt, cảm thấy chuyện này như một vở kịch.
Một Đào Tiên Dũng, một Hàn Tùng Sơn, hai con cáo già vô cùng cẩn thận, nào ngờ cuối cùng lại che giấu thay cho hung thủ, đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
Anh Hoàng bổ sung: “Hàn Tùng Sơn bí mật tới thành phố A để giúp một doanh nghiệp D thôn tính Quang Dật. Khi xuất phát, ông ta không cả nói cho người nhà biết. Trước khi đoạn video phỏng vấn Đào Duệ Minh được tung ra, rất nhiều người còn không biết ông ta đã quay lại. Hành tung sau đó cũng vô cùng thần bí, ông ta không hề liên lạc với bạn bè. Chúng tôi tìm người phụ trách của doanh nghiệp có liên quan để hỏi, họ nói không biết tối đó Hàn Tùng Sơn đi gặp ai.”
Đội trưởng Trương ngẩng đầu lên, bóng đen phủ xuống màn hình di chuyển theo động tác của anh ấy: “Không phải quê Hàn Tùng Sơn ở thành phố A sao? Ông ta sống ở đây nhiều năm lắm rồi nhỉ? Không có bạn bè nào thân thiết sao?”
Anh Hoàng nghiêng người, tay trái cầm bút, bấm lên đống tài liệu, nói: “Theo điều tra của chúng tôi thì không có. Hàn Tùng Sơn không có nhiều bạn bè, đa số đều là đối tác hợp tác vì lợi ích, quan hệ chưa thân tới mức nửa đêm mưa gió gọi ông ta tới nơi hoang vu được. Nếu như muốn bàn chuyện làm ăn, tới nơi đó càng kỳ quái hơn.”
Đội trưởng Trương hỏi: “Có thể xác định địa điểm vứt xác là hiện trường phát hiện vụ án không?”
“Được. Trước khi chết, Hàn Tùng Sơn đã ra sức nắm vào cây cỏ dưới đất, mặc dù dấu vết đã bị nước mưa làm mờ, nhưng trong móng tay của ông ta vẫn dính một ít đất và cây cỏ, trong kẽ răng cũng có mấy thứ này.”
Anh Hoàng đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho đồng nghiệp bên cạnh phối hợp, anh ấy cầm bút thị phạm, chĩa bút về phía ngực đối phương.
“Hai nhát dao trên người ông ta đều ở phía chính diện, có lẽ hung thủ đâm nhát đầu tiên vào ngực ông ta khi ông ta không chút phòng bị, tiếp đó hắn đâm nhát thứ hai vào bụng ông ta. Khi đâm nhát thứ hai, Hàn Tùng Sơn đưa tay ra chắn theo bản năng, vậy nên nhát thứ hai nông hơn, lòng bàn tay trái của Hàn Tùng Sơn cũng có một vết dao.”
Anh Hoàng đổi góc, thử vung hai cái.
“Xét từ góc độ sức lực, hung thủ phải cao hơn Hàn Tùng Sơn. Sau khi bị đâm hai nhát, Hàn Tùng Sơn ngã xuống đất, chưa chết ngay. Điều kỳ lạ là hung thủ không đâm thêm hay đi vứt xác luôn. Anh ta lặng lẽ nhìn Hàn Tùng Sơn vùng vẫy dưới đất, đợi ông ta chết rồi mới ném ông ta xuống kênh. Vậy nên trong móng tay và kẽ răng của Hàn Tùng Sơn mới có cây cỏ.”
Từ Ngọc giơ tay báo cáo: “Sau khi quay về thành phố A, Hàn Tùng Sơn có thuê một chiếc xe. Theo camera chúng tôi điều tra ra được, 8h32 phút tối ngày 16, ông ta lái xe tới ngoại ô, sau đó dừng xe ở bãi đỗ xe gần trạm đổ xăng, một mình đi ra quán ăn cạnh đường lớn ăn đêm, ăn xong ông ta lại vào siêu thị gần đó đi dạo một vòng. 9h57, ông ta rời khỏi phạm vi camera quay được, có lẽ chuẩn bị đi gặp hung thủ.”
Một đồng nghiệp khác tiếp lời: “Danh sách Mùa thu lạnh mấy độ cung cấp cho chúng ta cho thấy chỉ có bốn người có thời gian gây án, còn hai người nữa chưa liên lạc được.”
Mọi người bắt đầu suy đoán tình tiết vụ án dựa theo manh mối có được, thảo luận phương án điều tra trong giai đoạn tiếp theo.
Khi cuộc họp kết thúc, ai làm việc của người đó, Hà Xuyên Châu vừa hay đưa đồng nghiệp quay về.
Sáng sớm cô liên lạc với Vương Tập Phi, nhưng vẫn nhận được âm báo tắt máy như cũ.
Vương Tập Phi xuất hiện một cách thần bí, rồi lại biến mất một cách kỳ lạ, Hà Xuyên Châu không có manh mối gì, thậm chí còn không nghĩ ra nên tới đâu tìm cậu.
Cô ngồi trong văn phòng rộng rãi, dây thần kinh giãn ra đôi chút, cảm giác bất lực bủa vây lấy cơ thể.
Cảm giác đó khiến Hà Xuyên Châu biết thế nào là chán nản, thất vọng.
Quan hệ giữa người với người rất dễ nhạt dần vì không hay liên lạc. Học hành, công việc và vô vàn chuyện khác bao trùm lấy cuộc sống, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã quen với cách thức báo bình an ngắn gọn của Vương Tập Phi. Cô không hề nhận ra bản thân đã vô cùng xa lạ với cậu ấy.
Cô luôn nhạy cảm với nguy hiểm, không có được đáp án mình muốn là bắt đầu cảm thấy không yên tâm. Thế là cô gửi tin nhắn cho Vương Cao Chiêm, hỏi ông ấy có thể gọi điện báo Vương Tập Phi mất tích được không.
Tới tận một giờ chiều đối phương mới trả lời lại: “Được.”
Chập tối, khi sắp tan ca, Hà Xuyên Châu xử lý xong công việc rồi mang tài liệu tới tìm người trong đội bên cạnh giúp đỡ.
Đồng nghiệp gọi vào số của Vương Tập Phi, cũng không liên lạc được, lại điều tra hành tung của đối phương, một lát sau người đó nói với Hà Xuyên Châu: “Vương Tập Phi sao… Không thấy ghi chép mua vé rời khỏi thành phố A, cậu ấy là bạn cô sao?”
Hà Xuyên Châu do dự: “Cậu ấy là một người em thân thiết
của tôi.”
Đồng nghiệp nói: “Là vậy hả. Chiều ngày 16, sau khi tới thành phố A, cậu ấy không đi đâu xa nữa, có lẽ vẫn ở trong thành phố, cũng có thể đi nhờ xe người khác. Cô cảm thấy cậu ấy gặp nguy hiểm sao? Bình thường cậu ấy có điểm nào bất thường không?”
Hà Xuyên Châu nhíu mày, không đáp, chỉ chú ý tới câu đầu tiên anh ấy nói, cô nhắc lại: “Chiều ngày 16?”
Nói rồi cô cúi người, muốn nhìn rõ màn hình máy tính của đối phương. Người thanh niên di chuột tới chỗ cần tìm: “Đúng vậy, ngày 16, cậu ấy đi xe ô tô từ thành phố D tới thành phố A, khoảng 6 giờ tối xe tới trạm. Có vấn đề gì sao?”
Tối ngày 17 Hà Xuyên Châu mới gặp cậu ấy. Trong khoảng thời gian này, cậu ấy không về nhà, tối đó cậu đã đi đâu?
Đầu óc Hà Xuyên Châu rối bời, cô suy nghĩ trong giây lát, mặt không biến sắc đáp qua loa: “Không có gì. Chỉ là sớm hơn tôi nghĩ thôi, sau khi tới thành phố A, cậu ấy không liên lạc cho tôi ngay.”
“Đội trưởng Hà, không nhìn ra nha, cô còn để ý chuyện này nữa.” Người thanh niên nhìn cô mấy cái, không nhịn được cười nói: “Có lẽ lớn rồi nên không quen báo cáo hành tung với người khác. Thật ra Vương Tập Phi đã 24 tuổi rồi, mất liên lạc một hai ngày cũng bình thường.”
Hà Xuyên Châu không giải thích nhiều, cô nhìn ra chỗ khác, nhờ vả: “Phiền anh để ý giúp tôi chút, có thông tin gì thì báo ngay cho tôi nhé.”
Đồng nghiệp sảng khoái đồng nghiệp: “Được, tôi tra thông tin khác giúp cô xem. Nhưng hai ngày nay tôi hơi bận, chiều mai cô có thể tới tìm tôi.”
“Cảm ơn anh.”
Khi chuẩn bị rời khỏi đồn, Châu Thác Hàng gọi điện cho cô: “Tập Phi gửi một bức tranh tới.”
Bức tranh được gửi đi từ thành phố D, có lẽ là đơn Vương Tập Phi đặt trước khi tới thành phố A. Bức tranh đó rất nặng, di chuyển bất tiện nên Hà Xuyên Châu đã lái xe tới thẳng nhà Châu Thác Hàng.
Cô đứng ngoài phòng khách, xé lớp giấy bóng bảo vệ bên ngoài ra, phát hiện Vương Tập Phi đã vẽ lại bức ảnh chụp chung được treo trong phòng khách, là ảnh chụp chung với Hà Húc trước đó.
Đó là bức ảnh được chụp trong công viên nước ở khu phía Tây.
Trong tranh, Hà Húc đứng dưới bóng râm, bên ngoài là Hà Xuyên Châu cầm một que kem, Châu Thác Hàng da bị cháy nắng tới ửng đỏ đứng bên cạnh.
Ba người quay mặt về phía ống kính. Ngoại trừ Hà Húc ra, hai người còn lại đều trông khá thảm hại. Quần áo họ mặc ướt hơn nửa, trán bết bát tóc, bởi vì trời nắng gắt nên họ không mở nổi mắt, biểu cảm gương mặt trở nên kỳ quái, mệt mỏi.
Ba người cười trông rất khó coi, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.
Cả bức tranh tràn đầy sức sống, niềm vui.
Khi chụp ảnh, Vương Tập Phi không có ở đó, sau khi cậu thân với mọi người mới dám chỉ vào khung ảnh, ngưỡng mộ hỏi: “Khi nào có thể chụp lại lần nữa vậy ạ? Cháu cũng muốn chụp.”
Hà Húc hứa với cậu, khi nào mọi người rảnh sẽ đi chụp lại. Đáng tiếc về sau mãi không tìm được dịp thích hợp.
Vương Tập Phi vẽ thêm chính mình vào bức tranh, cậu đứng giữa Hà Húc và Hà Xuyên Châu, giơ tay lên, gương mặt lấp lánh ánh sáng, mỉm cười rạng rỡ.
Châu Thác Hàng thấy cô thất thần bèn đặt cốc nước xuống cạnh tay cô, hỏi: “Vẫn chưa hỏi được tin gì về Tập Phi sao?”
Hà Xuyên Châu lắc đầu.
Châu Thác Hàng ngồi trên sofa, do dự nói: “Vụ án của Hàn Tùng Sơn thì sao? Có tiến triển gì không?”
Hà Xuyên Châu bình thản đáp: “Không thuộc phạm vi quản lý của em.”
“Tại sao?” Châu Thác Hàng ngập ngừng, sau khi ngẫm ra, anh không vui hỏi: “Họ đang bài trừ em sao? Hay là nghi ngờ em? Vụ án của Đào Tiên Dũng cũng không do em phụ trách, em có lỗi lầm gì? Họ cảm thấy em dễ thỏa hiệp nên bảo em nhân nhượng một bước?”
Hà Xuyên Châu nhìn dáng vẻ giận dữ của anh, không khỏi bật cười. Cô đặt tranh lên bàn, nói: “Không giống nhau. Vợ của Hàn Tùng Sơn tố cáo lên cấp trên, đang là thời kỳ nhạy cảm nên cục trưởng Phùng không muốn người khác đồn ra đoán vào.”
“Cứ tố cáo là được sao?” Giọng điệu Châu Thác Hàng tràn ngập sự khiển trách, vẻ mặt khó ở: “Vậy nếu anh cũng tố cáo thì sao?”
Hà Xuyên Châu bật cười trước suy nghĩ quái gở của anh: “Anh muốn làm gì?”
Châu Thác Hàng nghiêm túc nói: “Công dân có quyền lực như nhau.”
Anh cảm thấy rất bực bội trước chuyện này, chẳng mấy chốc đã không ngồi im được, đổi sang tư thế khác. Anh cúi người, tay chống lên đầu gối, cầm điện thoại tìm kiếm đáp án.
Hà Xuyên Châu ngồi xuống cạnh anh, thấy anh đang nhập cụm từ “Hai bên đều khởi kiện cơ quan công an thì sẽ xử lý thế nào?” vào ô tìm kiếm, tìm hai trang mà vẫn không thấy đáp án phù hợp, thế là anh định liên lạc với luật sư để hỏi.
Hà Xuyên Châu cướp lấy điện thoại của anh, tắt màn hình, đặt sang bên cạnh: “Xin hỏi anh lấy thân phận gì để kiện?”
“Công dân nhiệt tình.” Châu Thác Hàng thấp giọng: “Như này cũng không được sao?”
Hà Xuyên Châu giả vờ suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Được, nhưng nếu là người nhà của cảnh sát thì không hợp lắm.”
Châu Thác Hàng sững sờ.
Hà Xuyên Châu dạy dỗ: “Không được gây thêm phiền phức cho cảnh sát.”
Châu Thác Hàng yên lặng, cơn giận lập tức biến mất, anh cầm cốc trên bàn lên uống một ngụm, một lúc lâu sau mới hào phóng nói: “Vậy thì bỏ đi, dù sao cũng không phải chuyện tốt gì.”
Hà Xuyên Châu nhịn cười: “Cảm ơn sự thấu hiểu của anh, công dân nhiệt tình.”
***
Qua giữa tháng tư, một khi trời đã nắng là sẽ nóng tứ phương tám hướng, cây cối xanh mướt đều úa vàng, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, trong không khí vẫn còn lưu lại chút hơi nước. Khi đường phố chật cứng, giáo viên chủ nhiệm của Giang Bình Tâm đưa cô ta tới đồn cảnh sát.