Hà Xuyên Châu tưởng người bạn cậu ấy nói là mình, nhưng Vương Tập Phi nói xong câu đó thì không nói gì thêm nữa. Lời giới thiệu tiếp đó đã biến mất trong sự ngập ngừng, im lặng của cậu.
Cậu đứng dậy, đi dọc theo đường lớn.
Dọc theo những con đường tại thành phố D là vô vàn các cửa tiệm, tập trung du khách từ khắp các nơi. Dòng người di chuyển tựa như sóng biển không bao giờ đứt đoạn, tiếng huyên náo không giây phút nào ngưng nghỉ.
Cậu dừng lại bên đường, khi một chiếc xe tải màu đỏ đi qua phía trước, vào khoảnh khắc tiếng động cơ xe đánh tan tiếng ồn xung quanh, cậu đột nhiên bâng quơ nói: “Hôm nay tôi lấy được báo cáo ở chỗ bệnh viện rồi. Thảo nào họ luôn giục tôi qua lấy.”
Câu nói này rất nhỏ nhưng Hà Xuyên Châu vẫn nghe thấy.
Nhưng cậu lại bắt đầu im lặng, giống như cậu chuyện kể được nửa, tác giả không còn nghĩ ra tình tiết tiếp theo nữa.
Có lẽ vì thật sự không muốn nói nên về sau cậu đã chèn phụ đề vào video.
“Gần đây tôi gặp rất nhiều chuyện đen đủi, vốn dĩ muốn nói với mọi người nhưng lại thôi, bởi vì chính tôi cũng không hiểu nổi.”
Cậu ngồi trên xe bus, rồi chuyển sang tàu điện ngầm, cuối cùng đi vào một quán net không biết tên.
Ông chủ quán net lấy một cái lồ ng sắt từ sau quầy ra, cậu thò tay vào trong bắt lấy con mèo, sau đó xoa cằm nó.
Con mèo liên tục cọ vào cánh tay cậu. Cậu chơi với nó một lúc rồi đóng cửa lại, xách lồ ng ra ngoài đợi xe.
“Tôi không thuê được nhà nữa, chủ nhà lấy lại phòng rồi. Giờ tôi không thể tiếp tục nuôi con mèo vàng nhặt được trước đó này, có fan nào ở cùng thành phố muốn nhận nuôi nó thì giờ tôi tặng nó cho người đó.”
Trong cảnh quay tiếp theo, cậu đứng ở đầu đường, bên cạnh đã không còn lồ ng mèo nữa, chỉ có một chiếc túi màu đen.
“Tôi đã xin nghỉ việc. Đối phương chỉ muốn tài khoản của tôi, tôi mới nhận ra ông chủ của họ là một người tôi rất ghét, vậy nên tôi không ký hợp đồng nữa.”
Cậu vẫn ngồi chỗ cũ, có lẽ cậu đã ngồi đó rất lâu, vì ngay sau đó sắc trời trong video đã chuyển sang màu đỏ cam. Ánh đèn neon lấp lánh trên từng con phố, đèn lồ ng đỏ treo trên từng tán cây trong công viên cũng lên đèn.
Tâm trạng vụn vỡ của cậu dần khôi phục lại, cậu quyết định đi tìm một nơi ăn uống.
“Ngày nào tiệm mì này cũng rất đông khách, tôi lướt được mấy bài quảng cáo về nơi này trên Douyin rồi. Mấy người đó nói mì thịt bò ở đây rất ngon nên tôi muốn ăn thử xem.”
Cậu đi vào trong, ống kính chĩa xuống mặt đất, giữa màn hình hiện một dòng chữ cực lớn.
“Đắt quá, 38 tệ lận.”
Chuyển cảnh, màn hình hiện lên một bát mì không.
Lần này chữ đã nhỏ đi nhiều, được thu gọn vào một góc.
“Nói nhỏ nhé, không ngon lắm đâu.”
Cậu đi ra khỏi tiệm mì, lại lạc lối trên con phố, không biết nên đi đâu.
Trên đường đi cậu gặp một người thanh niên đứng ngây ngốc trước cổng ngân hàng, cậu bèn dừng lại, châm biếm: “Ha ha, tại sao trông anh ta đáng thương thế nhỉ?”
Cậu tìm một nơi không quá ồn ào, đặt túi xuống. Lần này video không có cảnh gì nữa mà là quay thẳng góc mặt của cậu.
Hà Xuyên Châu vừa thấy vậy, lồ ng ngực đã nhói đau, cảm giác sợ hãi, trống rỗng ùa tới, khiến cô không dám xem tiếp.
Vương Tập Phi mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn màn đêm mênh mông. Cậu chớp mắt, khi lông mi rủ xuống, cậu khẽ khàng, thẫn thờ nói: “Hình như tôi ốm rồi, vì tôi ăn gì cũng không thấy ngon, lại hay thức khuya. Mặc dù còn trẻ nhưng tôi không thể sống vậy được. Bác sĩ nói bệnh này có thể chữa được, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết.”
Cậu thất thần ngồi tại chỗ, hai mắt không có tiêu cự, trông có phẩn lạc lõng, nhưng lại không quá bi thương.
Xe cộ lướt qua trên đường, ánh sáng hắt vào mắt cậu, đôi mắt ấy lóe lên tia sáng trong nháy mắt rồi lại trở về tăm tối.
Khi một người phải chấp nhận chuyện mình sắp chết, có lúc người đó vừa kích động lại vừa bình tĩnh như vậy. Mọi thứ tựa như cơn sóng không gồng mình lên nổi, chẳng với được tới chốn của gió mây. Trung tâm điều khiển cảm xúc trong người như bị gián đoạn, khiến bạn không thể bộc lộ cảm xúc/
Thì ra điểm kết thúc của sinh mạng lại mang tới cảm giác chán nản, thất vọng như vậy.
“Phải làm sao đây, khi đó suy nghĩ đầu tiên của tôi không phải là đau lòng mà là cảm thấy mình không cần phải tích tiền nữa.” Cậu thấp giọng lẩm bẩm, để lộ ra nụ cười Hà Xuyên Châu quen thuộc, sau đó lại bất lực nói: “Sống mệt mỏi quá.”
Hà Xuyên Châu đột nhiên không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa, cô vội ấn vào phần bình luận, từng bình luận hot hiện lên trước mắt cô.
“Tên lừa đảo, mẹ nó, không phải cậu nói với tôi cậu phải bắt đầu cuộc sống mới sao? Đang định xuống âm phủ làm bá chủ đấy hả?”
“Cậu ngốc à, đừng cười nói ra mấy lời như vậy!”
“Tại sao không điều trị? Cậu đừng từ bỏ như vậy.”
“Cậu cứ livestream nhờ mọi người quyên góp đi. Đây không còn là xã hội hết tiền là chỉ có thể ngồi chờ chết nữa, sau cứ nhận nhiều quảng cáo vào, chúng tôi không để ý đâu.”
“Sống có mệt đến mấy cũng phải liều mạng mà sống tiếp, đừng suy nghĩ bi quan vậy. Cậu đi kiếm tiền, khám bệnh, mua đồ ăn cho tôi ngay!”
“Cậu không đi gặp mấy người cậu luôn muốn gặp sao? Cậu cứ mặc kệ bố mình vậy hả?”
“Bát mì thịt bò 38 tệ đâu có đắt lắm? Có bản lĩnh thì đi kiếm tiền để ăn bát mì 380, 3800 tệ kìa.”
Hà Xuyên Châu đóng phần bình luận lại, bởi vì những lời này khiến cô càng buồn hơn.
Video đã kết thúc, lại phát lại từ đầu.
Vương Tập Phi khàn giọng nói: “Tôi có một người bạn.”
Cùng là một câu nói, nhưng lúc này Hà Xuyên Châu lại cảm thấy nó rất tàn nhẫn. Sự áy náy sâu sắc khiến cô cảm thấy rét run, tựa như mưa giông bão tố đang che kín bầu trời.
Vương Tập Phi là một người rất cần có người kề bên, từ nhỏ cậu đã vậy.
Cậu vừa nhát gan lại mẫn cảm, thích đi sau Hà Xuyên Châu, lại sợ làm phiền đến cô nên cậu chẳng bao giờ chủ động nói chuyện. Cậu giỏi quan sát, thi thoảng cậu mới nói vài ba câu với cô.
Ngay cả khi ăn cơm một mình cậu cũng thấy lạc lõng, khát khao lớn nhất của cậu là có thể có một gia đình đông đúc. Nhưng vì bố nên cậu không dám thân với những người khác, chỉ sợ họ hỏi tới lai lịch, tên tuổi của mình.
Cậu khát khao được tự do, được yên ổn. Hà Xuyên Châu đoán chắc chắn cậu rất muốn quay về thành phố A, ở bên cạnh họ. Cô không hiểu trong bảy năm qua cậu đã lưu lạc tới mười mấy thành phố kiểu gì.
Hà Xuyên Châu ấn tạm dừng, không muốn nghe Vương Tập Phi nói lại mấy lời buông bỏ kia nữa.
Anh Hoàng đã đi tới chỗ cô từ lúc nào, thấy phản ứng của cô không quá kịch liệt, vẻ mặt bình thản, anh ấy bèn đưa điện thoại của mình cho cô. Bên trên là một bức ảnh kèm chữ rất dài mà cậu chưa đăng công khai trên Wechat.
Thời gian đăng là 7 giờ tối ngày 17, là khoảng thời gian 6 tiếng cậu đã ngồi trước cửa nhà đợi Hà Xuyên Châu.
Những lời này cậu viết riêng cho Hà Xuyên Châu đọc.
Cậu nói cuối cùng mình đã đợi được đến ngày Vương Cao Chiêm ra tù, nhưng vì quá thấp thỏm, lo âu nên không đích thân tới đón ông, khiến Vương Cao Chiêm phải tự mình ngồi tàu cao tốc tới thành phố D tìm cậu.
Sau chuyện này cậu tự thấy vô cùng hối hận, bởi vì Vương Cao Chiêm không biết đi tàu điện ngầm, lúc ông đứng ở lối ra vào trông rất dè dặt, còn khiến mọi người cười chê.
Hai người đã lâu không gặp nên không quen lắm, nhưng cậu cảm thấy có lẽ Vương Cao Chiêm là một người tốt, ít nhất bây giờ ông đã trở thành người tốt, mặc dù ông không giỏi ăn nói cũng có thể khiến cậu cảm nhận được tình yêu thương của bố.
Hai người dè dặt tiếp xúc với nhau, cậu phát hiện giữa mình và Vương Cao Chiêm có rất nhiều sở thích giống nhau, có lẽ đây chính là sự kỳ diệu của huyết thống. Đây là chuyện khiến cậu bất ngờ, vui vẻ nhất trong mấy năm gần đây, đáng tiếc cậu không thể thẳng thắn nói những lời này với bố.
Cậu đưa Vương Cao Chiêm đi kiểm tra sức khỏe. Sức khỏe Vương Cao Chiêm
không tốt lắm, cũng không phải kiểu người có thể theo kịp nhịp sống của xã hội hiện đại. Khi phải sống trong môi trường bất ổn, ông sẽ sợ hãi. Vậy nên cậu quyết định tìm một công việc ổn định ở thành phố D.
Cậu đã vượt qua vòng phỏng vấn, về sau mới biết ông chủ của công ty đó là Hàn Tùng Sơn. Công ty cũng chỉ mong có thể lợi dụng tài khoản của cậu để PR, trong hợp đồng có ghi điều này.
Cậu không nhịn được nên đã cãi nhau một trận với Hàn Tùng Sơn.
Đối phương nghĩ ra cậu là ai nên đã nói cho các ông chủ trong khu dân cư biết chuyện Vương Cao Chiêm từng là tội phạm giết người.
Cũng may hai bố con họ không có nhiều đồ đạc nên tạm thời đã chuyển tới ở trong một nhà nghỉ khá xa khu dân cư.
Ngày hôm sau, cậu lấy được báo cáo của bệnh viện, tâm trạng tụt dốc không phanh. Cậu đã phạm phải một sai lầm rất lớn, cậu đã nói với Vương Cao Chiêm vô số lời quá đáng, vậy nên Vương Cao Chiêm đã bỏ đi.
Hà Xuyên Châu đọc qua bài đăng một lượt.
Vốn dĩ cô nên đọc từng câu từng chữ một, nhưng mắt và suy nghĩ của cô không thể trụ thêm được giây nào nữa. Từng con chữ đen bay nhảy lung tung trước màn hình, thứ cô bắt được chỉ là một vài câu ngắn gọn, đơn giản.
Mặc dù Vương Tập Phi cố gắng thể hiện sự lạc quan, thoải mái trong lời kể, nhưng khi Hà Xuyên Châu đọc nó, cô vẫn cảm thấy có con dao đang cứa vào tim mình. Cô có thể nhìn thấy não bộ của mình không thể tiếp nhận thêm một con chữ nào nữa, điều đó khiến mặt cô chỉ toàn sự lạnh nhạt, ngây dại.
Vương Tập Phi nói: “Em giết người rồi.”
“Em là kẻ giết người, em rất xin lỗi. Em đã biến một chuyện sắp viên mãn trở nên rùm beng, em mới là sao chổi.”
Cuối cùng Hà Xuyên Châu đã có thể nhìn được rõ mấy dòng chữ cuối cùng.
“Mọi người đã đi vào con đường bước tới tương lai, chỉ có em là không đặt chân lên nổi, chỉ có em là giậm chân tại chỗ. Em không biết tại sao lại như vậy, có lẽ vì em thật sự không thông minh nên không bước ra được.”
“Nhất là khi nhìn thấy Hàn Tùng Sơn có thể sống tự do, tự tại, không chút gánh nặng, sống vui vẻ bên người nhà, em cảm thấy cuộc đời em thật hoang đường, nực cười. Ông ta vẫn có thể dễ dàng hủy hoại niềm tin của em như cũ. Đối với em, ông ta là chính là trắc trở lớn nhất trên đời này.”
Cậu khao khát được yên ổn, nhưng số phận đã định sẵn cậu phải phiêu bạt.
Cậu ngồi trong hành lang tăm tối, đợi mãi mà không thấy cô về nên đã viết những dòng chữ này hỏi Hà Xuyên Châu.
“Chị, ngày mai cũng sẽ không tốt hơn đâu đúng không?”
“Chuyện xấu sẽ không tự động biến mất, nhưng con người sẽ đói, sẽ mệt, sẽ sinh bệnh tật.”
“Vậy nên em không muốn kỳ vọng vào ngày mai chút nào. Em mong đêm có thể dài hơn, thời gian có thể dừng lại tại hôm nay lâu hơn.”
Hà Xuyên Châu đọc xong, cả thế giới đã trở nên trống rỗng.
Hình như cô có thể nghe thấy Vương Tập Phi đứng trong đêm tối, khẽ hỏi cô, rốt cuộc tương lai sẽ như thế nào?
Trong sự đau khổ không có hồi kết, chỉ có chút bi thương xen lẫn bên trong, cậu không nhận được lời giải đáp nên nhún vai, nói “Bỏ đi”, dù sao vẫn còn rất nhiều chuyện cậu không biết.
Cảm xúc của Hà Xuyên Châu trở thành một mớ hỗn độn, cô cần cố gắng thanh lọc những suy nghĩ rối ren kia. Đội trưởng Trương hỏi: “Bây giờ Vương Tập Phi ở đâu?”
Hà Xuyên Châu nói: “Tôi không biết.”
Cô tỏ ra quá bình tĩnh, khiến đội trưởng Trương cảm thấy bất thường. Anh ấy tới gần, nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Sau khi cậu ta mất liên lạc, cô đã lập tức bảo bố cậu ta báo cảnh sát, là vì cô phát giác ra cậu ta có điểm bất thường sao?”
“Cậu ấy để lại thẻ ngân hàng cho tôi, giống như đang bàn giao hậu sự, nên tôi mới lo lắng.”
Nói tới đây, Hà Xuyên Châu lại cảm thấy chân thật tới đáng sợ. Cổ họng cô khô khốc, tay và chân đều lâng lâng, lí trí như sợi dây mỏng manh dính trên đỉnh đầu, điều khiển cô có thể đưa ra phán đoán như bình thường: “Phát lệnh truy nã đi.”
Anh Hoàng nuốt nước bọt, nghe thấy giọng điệu thản nhiên của cô, anh ấy càng thấy lo lắng hơn. Anh ấy khom người, lấy điện thoại về, mắt nhìn vào ngón tay bên cạnh, chợt thấy ngón tay đó không giống như những lúc cô bình tĩnh lắm, nó đang run rẩy kịch liệt, mà dường như chính cô cũng không hay biết.
Đội trưởng Trương ở phía sau hỏi: “Cô cũng cảm thấy cậu ta là hung thủ sao?”
“Cậu ấy không thể giết người.” Hà Xuyên Châu cố chấp tới lạ, nhưng ánh mắt lại khiến cô trông rất tỉnh táo: “Nhưng tôi phải tìm thấy cậu ấy ngay.”
Cô cung cấp một vài địa điểm Vương Tập Phi hay tới cho hai người. Đội trưởng Trương và anh Hoàng nhìn nhau, sau đó im lặng.
Sau khi viết tường trình xong, Hà Xuyên Châu đứng dậy, khoảnh khắc máu dồn lên não, trước mắt cô quay cuồng, sắc đen trắng đan cài vào nhau.
Cô cố nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đội trưởng Trương đã đứng trước mặt, đưa tay về phía cô. Khi bắt tay, anh ấy do dự nói: “Cô đừng để bụng mấy lời tôi nói trước đó.”
Hà Xuyên Châu: “Tôi biết, tôi cũng là cảnh sát.”
Cô quay sang nói với anh Hoàng: “Có lẽ tôi cần nghỉ ngơi một ngày, anh báo với cục trưởng Phùng giúp tôi. Bây giờ tôi phải về nhà, nếu mai vẫn không ổn hơn thì tôi sẽ quay lại báo nghỉ.”
Anh Hoàng gật đầu, vẻ mặt có vẻ như rất muốn hỏi cô: “Cô không sao chứ?”
Hà Xuyên Châu không đợi anh ấy nói gì đã quay người đi ra ngoài.
Suốt quá trình, cô luôn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, sự bình tĩnh tới khác thường càng làm toát lên vẻ bi thương.
Đội trưởng Trương nhìn bóng lưng cô, nói không nên lời: “Đội trưởng Hà của các anh vẫn luôn như vậy sao?”
“Không…” Anh Hoàng liếc anh ấy, muốn nói “Chắc chắn không bình thường”, nhưng lại nhận ra Hà Xuyên Châu chưa bao giờ cần người khác an ủi.
Cô có hệ thống tự xử lý, có thể vứt bỏ mọi cảm xúc không thể giải quyết ra phía sau, tự mình tiêu hóa mọi vấn đề trong một khoảng thời gian dài.
Anh Hoàng xoa mặt, do dự nói: “Về công hay về tư thì tôi đều cảm thấy có lẽ hung thủ không phải Vương Tập Phi.”
Đội trưởng Trương khó tin, chỉ nói: “Chắc chắn Vương Tập Phi đã đi tới hiện trường vụ án, hơn nữa còn liên quan mật thiết với vụ án này.”