Huyền Trúc đưa tay vén tóc gọn qua mang tai rồi nói.
- Sau khi kiên quyết rời khỏi đây để ra bắc gặp Hiểu Vương, tôi vẫn bị nghi thức Mượn Mệnh kia làm cho cơ thể đau đớn.
Mà không chỉ đau đớn về thể xác, tôi còn bị nó ngăn cản việc làm một người bình thường.
Nói cụ thể ra, thì tôi giống như một người nửa Âm nửa Dương.
Tôi dường như không thể tiếp xúc với ánh sáng, và cũng không thể chạm vào nước.
Nếu cơ thể tôi gặp ánh sáng, cảm giác tựa như toàn bộ đều bị ánh dương ấy thiêu đốt tới ra tro.
Còn nếu tôi chạm vào nước, chính là giống như cơ thể bị rút cạn toàn bộ nước có trong người.
Dẫu cho là ánh sáng hay nước thì tất cả di chứng này mà nói, đều khiến tôi đau đớn vô cùng.
Mà hơn nữa, tôi chính là khó có thể làm mình bình thường trong mắt người khác giữa một căn bệnh quái gở như vậy.
Tôi không thể đi ra ngoài, không thể dùng nước, những điều tất yếu của cuộc sống tôi đều vô phương tiếp xúc, vậy sống còn có ý nghĩa gì?.
- Nếu cô không thể động vào nước, vậy...!những lúc khát nước thì sẽ thế nào?.
Lê Vi tròn mắt kinh ngạc.
Người ta đã nói rồi, thiếu ăn một tuần có thể sống, thiếu nước ba ngày không qua khỏi.
Ngay cả Hiểu Vương cũng chung thắc mắc với Lê Vi, anh đang ngầm nhớ lại quãng thời gian Trúc cùng mình chung sống tại chung cư Hà Nội, ngoài dáng vẻ hơi thiếu sức sống, còn lười ăn, thì rõ ràng là cô ấy vẫn có thể uống nước, còn tắm gội rất bình thường.
Trúc cúi đầu cười nhẹ, đem bí mật nói ra cho Lê Vi cùng mọi người nghe.
- Đúng vậy.
Cô quên là tôi có giao kết với Bảo Bình rồi sao?.
- Nói vậy là, những việc đó, đều nhờ có Hồ Bảo Bình giúp cô?.
Lê Vi nghi hoặc, giọng nói có chút ngỡ ngàng.
Trúc gật đầu xác nhận.
Cô nói.
- Khi tôi rời khỏi đây, dì Ân nói sẽ không cưỡng ép tôi ở lại với bọn họ, nhưng bọn họ cũng mong là tôi có thể giữ kín những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, hy vọng không nói ra cho bất cứ ai biết về sự tồn tại của hai người.
Tôi liền đồng ý, bởi dẫu sao, dì Ân đã trốn tránh cuộc đời mấy chục năm, ắt sẽ không muốn bị người đời tìm tới quấy nhiễu làm xáo trộn cuộc sống của mẹ con mình.
Còn Bảo Bình nói, nó đã xem tôi như chị gái, vì vậy sẽ luôn đi theo tôi, bảo vệ và giúp đỡ cho tôi.
Khi tôi vừa rời khỏi ngôi nhà, vô căn vô cớ lại ngã lăn ra đất bất tỉnh, cảm giác quay cuồng nóng bức tới tột độ như rơi vào lò lửa.
Khi tôi tỉnh lại, chỉ thấy Bảo Bình đang ngồi xổm trước mặt nhìn mình chăm chú.
Nó nói cho tôi biết, do ảnh hưởng của nghi thức, tôi giờ không thể tùy tiện tiếp xúc với ánh sáng, cũng như là nước.
Tôi nhất thời choáng váng cả đầu óc, nói như vậy tôi còn có thể đi ra ngoài sao?.
Lại còn muốn đi rất xa, từ Trung ra Bắc, chỉ e rằng quá xa vời thôi.
Nhưng Bảo Bình lập tức trấn an, nó nói tôi không cần quá lo lắng, chỉ cần ban ngày hạn chế đi ra ngoài là được, còn lại nó có thể giúp tốt.
Tôi đại khái vẫn không hiểu rõ nó giúp tôi bằng cách nào, Bảo Bình chỉ nói tôi cứ đi đi, nó luôn ở bên cạnh.
Lúc đó mặc dù còn hồ nghi, nhưng tôi vẫn liều mình tiếp tục dự định của mình.
Nhưng mà, đúng như lời Bảo Bình nói, tôi chỉ cần che chắn tốt cho cơ thể, hạn chế tiếp xúc với ánh sáng, thì mọi chuyện cũng không quá phức tạp, Hiểu Vương không cần tôi đi làm, tôi vì vậy cũng có thể yên tâm.
Tôi cơ bản vẫn giấu diếm bí mật của mình, chỉ cố gắng để được như một người bình thường.
Tự mình tôi không thể tắm gội, nhưng Bảo Bình luôn hiện ra khi tôi cần hỗ trợ.
Mà cũng từ đó tôi nhận ra, mỗi khi nó đến, phần lưng tôi đều đau nhức dữ dội, như thể có một thứ nào đó đang từ xương thịt bên trong xé rách lớp da để chui ra ngoài.
Cũng chẳng khác bị kẻ khác lột da là mấy.
Cứ như vậy, Bảo Bình trở thành kẻ bảo trợ thầm lặng luẩn quẩn bên cuộc sống của tôi, cho dù Hiểu Vương không thể nhìn thấy hay nhận ra sự hiện hữu của nó, thì đối với tôi, vẫn là một sự khổ tâm rất lớn.
Giống như một cái bóng cứ luẩn quẩn trong mắt đầy ám ảnh.
Mọi chuyện dần tồi tệ hơn khi thái độ của Bảo Bình dần trở nên khác lạ.
Tôi càng vì thế mà trở nên lo lắng, thấp thỏm, bất an.
Trên đời này, không có một chuyện gì là giấu được mãi, tôi sợ một ngày Hiểu Vương biết được bí mật này, vậy tôi làm thế nào?.
Nhưng mà, thời gian cũng không để cho tôi lo sợ được lâu dài, Hiểu Vương có vị hôn thê, anh ấy phải kết hôn với người khác.
Đến lúc này, tôi mới nghiệm ra một điều, nỗi sợ mất anh ấy còn to lớn gấp vạn lần nỗi sợ bí mật của bản thân bị bại lộ.
Nhưng mà, tất cả đều đã không còn có thể cứu vãn.
Hiểu Vương, đến giờ phút này, điều em muốn nói với anh chính là, quãng thời gian chúng ta bên nhau, em thực sự đã rất hạnh phúc.
Khi trở lại nhà của dì Ân lần thứ hai, em cơ bản trong lòng đã không còn chấp niệm.
Em...thực sự, đã thầm chúc cho anh hạnh phúc...
Một viên nước tròn nằng nặng rơi xuống từ vành mắt ủy khuất của Trúc.
Rơi vừa vặn xuống mu bàn tay Vương đặt trước bụng cô.
Anh giật mình, tâm tư vụt hốt hoảng.
Giọt nước nặng nề ấy đã mang theo cả khối sầu lụy trong tâm hồn cô ra bên ngoài, thẩm thấu vào da thịt anh, từng tế bào xúc cảm đều nhiễu loạn vì nó.
Anh chợt cảm thấy, quãng thời gian quý giá nhất trong đoạn tình cảm của mình đã trôi vào giọt nước nóng hổi vô vi đó của cô, khắc cốt ghi tâm, đến thời gian cũng vô phương xoá bỏ.
Có tiếng thở dài lén lút trong bầu không khí ngột ngạt xen lẫn căng thẳng.
Dù là Linh Lão hay là Tiêu Yến Thanh, trong giờ phút này đều không đành lòng mà cất tiếng lên cho được.
Bọn họ thực sự đã bị hai con người phàm trần trầm luân trong biển tình kia làm cho trùng lòng xuống.
Căn nguyên của mọi chuyện, hoá ra không phải vì tiền bạc hay của cải, danh vọng hay địa vị, mà đều xuất phát từ chấp niệm tình ái không thể đặt xuống.
Hồ Ân vì hận kẻ bội bạc mà nuôi mối thù cả trăm năm.
Lê Vi vì theo đuổi một tình yêu vô vọng mà mất cả mạng sống.
Bảo Bình lại càng mù quáng, huyễn hoặc lấy chính mình sẽ có một ngày dưới ánh sáng tự mình sánh bước cùng nam nhân mà ả si tâm vọng tưởng.
Huyền Trúc tuy là người trong lòng cùa Hiểu Vương, nhưng cũng lại là người yếu đuối nhất.
Cô thực ra, cũng chỉ là kẻ hữu duyên vô phận trong chính câu chuyện tình của mình.
Không ai biết được đoạn kết, chỉ một điều có thể ngẫm ra, tất cả bọn họ đều là những kẻ dùng một câu để phản ánh, "ký khả ai hựu khả quái".
Có nghĩa là, vừa đáng thương cũng lại vừa đáng trách.
Yến Thanh suy tư như vậy, hắn chắp tay sau lưng, hít nhẹ một hơi để sốc lại tinh thần, ánh mắt hướng thẳng Huyền Trúc đang sầu lụy, lên tiếng.
- Cô Lâm, chuyện cũng đã rồi, đừng phiền muộn nữa.
Chúng ta ở đây là để giải quyết mọi chuyện.
Đêm tối không thể kéo dài mãi, đêm qua đi trời sẽ lại sáng.
Cô nói cho tôi biết, giờ, ngày tháng năm sinh âm lịch của cô đi.
Trúc khẽ quệt nước mắt, nói.
- Là ngày 25 tháng 8 năm 1993.
Giờ chính xác thì tôi không chắc lắm, đều do sư cô nói cho tôi biết, hình như tlà...!là vào khoảng 12 giờ trưa hơn 15 hoặc 20 phút gì đó.
Yến Thanh có được thông tin, liền nghiền ngẫm phân tích.
Khắc sau thì nói.
- Cô sinh vào giờ Ngọ, cường dương, ngày Giáp Tý, tháng Tân Dậu, năm Quý Dậu.
Bát Tự của cô 1 phần Âm, 3 phần Dương.
Đối chiếu theo Bát Tự thuần Âm của Hồ Bảo Bình, vậy nếu như mẹ cô ta là dùng Đổi Mệnh, cô nhận Bát Tự thuần Âm của cô ta, không chóng thì muộn, mệnh sống không biết khi nào không giữ nổi.
Mà Hồ gia thì cần cô sống cho một quá trình lâu dài, vậy suy ra bà ta không thể Đổi Mệnh, chỉ có thể Mượn Mệnh để cải tạo Bát Tự cho con gái, giúp nó lên bờ mà thôi.
Có một điều cần bổ xung ở đây, đối với Mượn Mệnh, chỉ có thể vay mượn mệnh ở Nguyệt Trụ và năm sinh, không thể mượn ở giờ sinh và Nhật Can.
Đó đều là quy tắc ở Diêm phủ yêu cầu ở phương pháp này để hạn chế việc lợi dụng cải tạo Bát Tự của các pháp sư nhân giới.
Đối chiếu với Bát Tự của cô, ba phần Dương một nằm ở giờ sinh, một nằm ở ngày sinh, một nằm ở năm sinh, vậy suy ra Hồ Ân chỉ có thể mượn phần Dương ở năm sinh để cải biến sang cho con gái.
Bát Tự chỉ cần 1 phần Dương thì coi như đã thoát khỏi mệnh chết yếu một nửa rồi.
Làm theo cách này thì cả hai đều hài hoà đúng quy tắc, Bảo Bình được cải mệnh mà cô cũng không gặp hoạ sát thân.
Lê Vi chau mày tiêu thụ những gì Yến Thanh giải thích, có lẽ chỉ mới tiêu hoá được phân nửa, bèn hỏi.
- Nhưng mà Mượn Mệnh cũng chỉ có hiệu lực trong một khoảng thời gian, hết thời gian vay mượn, cô lập tức phải trả cho tôi.
Có nghĩa là Hồ Ân sẽ phải hoàn nguyên Bát Tự cho Huyền Trúc vào sau này.
- Trên lý thuyết thì là như vậy.
Nhưng ai biết giới hạn giao dịch là bao lâu.
Huyền Trúc cũng không biết, chỉ có hai mẹ con nhà mụ ta biết mà thôi.
Chỉ cần cho một khoảng thời gian dài dài một chút thì cứ thong thả làm.
Đợi tới cái hạn trao đổi hết hiệu lực, Huyền Trúc có khi đã vong mạng từ đời nào rồi.
Lúc ấy chỉ cần đơn phương tìm một Phán Ti thương thảo, sẽ chẳng có ai để mắt tới một vụ việc bé như con kiến này.
Bất quá, bà ta phải giam nhốt linh hồn của Huyền Trúc, cô ấy vĩnh