Người tính không bằng trời tính, con "cương thi" kia xem ra bị cái đỉnh phong Hoả Thần này doạ lây, liền chạy mất dép, cửa trấn cũng đã mở ra, Tiêu Yến Thanh tạm thời hài lòng mới thu tay về, Thượng Thiểm Thần Hoả tự nhiên cũng dần biến mất.
Bước tới nơi cửa trấn vừa hiện lên, đột nhiên nhìn thấy Trần Hiểu Vương dáng bộ có chút chếnh choáng, sắc mặt trắng bệch, không biết đã bị cái gì tác động mà nhắm chặt cả mắt lại, cúi đầu đưa tay lên day day sống mũi.
- Anh Trần, anh làm sao vậy?.
Yến Thanh tới trước mặt Hiểu Vương, quan sát anh một chút, lập tức hơi cứng mặt, không nói hai lời, cắn ra một ít máu đầu lưỡi kết hợp với bột hùng hoàng, nhanh chóng chấm vào chóp mũi của Hiểu Vương.
Hắn cau mày hỏi.
- Anh để bị dính máu quỷ khi nào?.
Máu chúng có độc, ngàn vạn lần đừng để nó nhiễm trên người.
Giờ thì để thứ này hút chất độc trên mũi anh ra.
Khoanh tay đứng nhìn bộ dáng khổ sở của họ Trần, hắn không dính cũng biết là đau đớn.
Có điều, nghĩ tới người nam nhân này vì dính máu qủy, cái mũi thẳng thớm cao vút kia bị hủy hoại, như vậy toàn bộ tiền diện anh tuấn của anh ta coi như vứt đi, Tiêu Yến Thanh tự nhiên chột hết cả dạ.
Nhưng mà cũng là hắn tưởng tượng ra mà thôi.
Có máu của hắn, cái mũi này được cứu một mạng.
Trần Hiểu Vương dần dần hồi phục thần sắc, liếc mắt nói cảm ơn Tiêu Yến Thanh một câu.
Đầu mày anh vẫn chưa chịu giãn ra, là do trong người chưa tìm lại thoải mái.
- Là do sơ xuất thôi, lúc nãy đối phó với ác quỷ, máu nó từ trên trần nhà nhỏ xuống...
Tiêu Yến Thanh cũng không hỏi thêm, ừm một tiếng, quay lưng lại nhìn cánh cửa gỗ im lìm, đối với không gian ẩn sau nó trong lòng dấy lên loại cảm xúc phức tạp.
"Sinh Môn thứ ba, Sinh Môn cuối cùng trong Tam Sinh Môn, và cũng là cửa trấn cuối cùng trong toàn bộ đại trận pháp."
Đối với các cửa trấn, chỉ cần chưa mở nó ra, pháp trấn cũng sẽ không bị kích hoạt.
Tiêu Yến Thanh không gấp gáp mở cánh cửa tiếp theo, vừa rồi dùng tới thượng cấp thăng phù, còn xuất pháp triệu Thượng Thiểm Thần Hoả, pháp lực nhất định tiêu hao không ít.
Mà cái Sinh Môn này đã là Sinh Môn cuối cùng, tự nhiên Hồ Ân kia hẳn phải đem hung hiểm tăng lên gấp bội.
Hắn bất đắc dĩ cần lưu lại chút thời gian để hồi hoàn nguyên khí, bèn ngồi xuống xếp bằng, điều khiển huyết quản, kinh mạch tuần tự một vòng chu thiên.
Nửa tuần nhang trôi qua, Tiêu Yến Thanh khẽ mở mắt, thần thái thâm trầm lại lãnh đạm, bình thản đứng dậy, thở ra một hơi.
- Đi thôi!.
- Khoan đã, Tiêu huynh đệ, cậu còn không đưa Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão kia ra sao?.
Trần Hiểu Vương đứng sau nhớ tới hai kẻ âm giới đồng bọn bèn hỏi.
Mà trong thời gian Yến Thanh tập trung điều hoà nguyên lực, Lâm Huyền Trúc cũng kịp thời tỉnh lại, mở mắt ra đã giật mình cái thót, lại không thấy xung quanh có động tĩnh gì nữa.
Bấy giờ Hiểu Vương tranh thủ thì giờ bèn kể lại cho cô một ít sự việc.
Chỉ thấy sắc mặt Huyền Trúc lúc trắng lúc xanh, nói cô trong người không khoẻ không bằng nói cô đây là bị đám quỷ hồn ghê tởm kia làm cho kinh sợ tới phát ốm.
Tiêu Yến Thanh gãi đầu, cũng nghĩ là tới lúc thả hai bọn họ ra được rồi, bèn móc túi áo ngực lấy ra hai tờ phù.
Lê Vi và Linh Đẩu Lão từ trong Phục Hồn Phù xuất ra, ngay lập tức đã nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt ngưng trọng, liền hỏi.
- Như thế nào rồi, đã xảy ra chuyện gì?.
Yến Thanh khoát tay trấn an.
- Không sao.
Tôi đây đã phá được Sinh Môn thứ hai này, hai ngươi nhìn xem...
Ánh mắt hắn dừng trên cánh cửa gỗ, dùng thái độ mà biểu đạt.
Lê Vi nhìn theo, chớp mắt một cái, sau đó như đại ngộ, vội vã reo mừng, thần thái liền thay đổi.
Linh Đẩu Lão tại ở dưới thấp, nhìn thấy kết quả này cũng không khỏi phấn khởi, cười lên hắc hắc mấy tiếng.
Lê Vi chưa thôi phấn khích, tủm tỉm giơ ngón cái lên, cảm thán.
- Hai anh cừ quá nha!.
- Không dám, không dám!.
Tiêu Yến Thanh giả bộ khiêm tốn, có chút khách sáo, chun mũi khua tay đáp lại.
Mọi người đều cười xoà một cái.
Cả hội mới kinh qua hai Sinh Môn, căng thẳng xông lên đến tận não, giờ phút này xác thực muốn gạt qua mọi nguy hiểm trước mặt, bỏ lo nghĩ xuống một chút, không cần tra tấn tinh thần nhiều như vậy.
Hiểu Vương nét cười còn đọng trên mặt, chợt nhớ tới điều gì, lập tức trở về điềm đạm, hỏi Tiêu Yến Thanh một câu.
- Tôi nói Tiêu huynh đệ này, chúng ta mới tiêu diệt bầy Khổi Lỗi Sắc Chỉ cùng đám hình nhân giấy kia mà pháp trấn tại cửa này đã bị phá, vậy thì kẻ cậu cùng Lê Vi thấy ban đầu...chắc hẳn không thuộc pháp trấn tại Sinh Môn này.
Không lẽ, nó thuộc Sinh Môn thứ ba?.
Tiêu Yến Thanh gật đầu.
- Xác thực là như vậy!.
Suy nghĩ giây lát lại nói.
- Kẻ đó vô luận là thứ gì, nếu đã xảy ra như vậy, đối với phỏng đoán ban đầu của tôi chính là thấy rất hợp lý.
Các pháp trấn tại Tam Sinh Môn có liên quan với Dạ Thể, tùy ý xuất nhập hành sự.
Lại nói tới bố trận của họ Hồ một chút, cái này là dụng tới Kỳ Môn Độn Giáp, bất quá trong đó còn có tùy biến từ binh pháp mà ra.
Mà cái Tam Sinh Môn trận này nếu lão tử nhìn không sai, chính là lấy Thường Sơn Xà trận làm cảm hứng.
Mấy người trẻ tuổi còn lại nhất thời đều chưa kịp tiêu hoá lời của Tiêu Yến Thanh.
Cái gì gọi là Kỳ Môn Độn Giáp, còn cả Thường Sơn Xà trận, mấy khái niệm này tuyệt đối bọn họ đều không một chút hiểu biết, cơ bản đều như mây mù giăng trong não vậy.
Bất quá còn lại mỗi Linh Đẩu Lão, ông lão nghe xong trầm ngâm vuốt chòm râu, thần bí mông lung nói.
- Ta sinh ra từ mấy trăm năm trước, thời đại đó tuy không so được với cổ nhân, nhưng nhờ thụ nghiệm một hồn phách của lão chủ nhân, linh trí căn bản cũng có chút ít hiểu biết về thời cuộc, lịch sử.
Bỏ qua lai lịch quốc gia mà bàn về lịch sử, vậy thì Hồ Ân kia là học tập Bát Quái Trận của tiền bối Gia Cát Lượng hay sao?.
Mà nói bà ta học từ Tôn Tử cũng được đi!.
- Nói hay lắm!.
Bất quá tình huống này giữa chúng ta cùng Hồ Ân đối địch không nói là dùng binh, nhưng mà tính chất xác thực có vài phần tương đồng.
Bà ta đúng là thiên về bày binh bố trận, binh trong âm binh, trận trong trận pháp.
Hơn nữa, cái này Kì Môn Độn Giáp, bất kể