Tiêu Yến Thanh nhảy về phía trước, trực tiếp đạp qua đám trùng dưới đất, Lê Vi cũng theo sau, cô muốn giúp hắn một tay đối phó Qủy Ngải, liền tùy thời nhìn thấy đám trùng ký bên dưới vô căn cớ đã bị giết chết từ lúc nào.
Những cái xác trùng không xương mềm nhũn co rút bất động, phơi thân trong một vùng có khói xám ảm đảm bay lên, thoang thoảng một mùi khét, ngạc nhiên bèn hỏi.
- Anh như thế nào trị đám trùng ký?.
Tại thời điểm Tiêu Yến Thanh đối phó trùng ký, Lê Vi đang mải mê lo lắng cho Trần Hiểu Vương vừa bị tập kích, hiển nhiên không dư linh trí để trên hắn, nghiễm nhiên cũng sẽ không biết hắn bằng cách nào diệt được đám trùng lúc nhúc đông đảo này.
Lại nói hắn không chỉ động thủ trong thời gian ngắn, thậm chí vung tay một lần liền đại khai sát giới nguyên một đoàn trùng quái thai, như vậy để cho cô sửng sốt không thôi.
Vung quyền ném lên không trung mấy mảnh ám khí, Yến Thanh miễn cưỡng nói nhanh.
- Không có thời gian giải thích cho cô, cẩn thận Qủy Ngải kia!.
Lê Vi dẫu cho đang vô cùng hiếu kỳ, cũng thôi không phiền toái hắn nữa, nên tập trung đối phó Hồ Bảo Bình kia thì hơn.
Mà nhắc đến quỷ nữ điên cuồng này, Tiêu Yến Thanh tự nhiên rõ ràng, tu vi của ả trúng một nhát Linh Hòe Mộc Kiếm xác thực không còn lại bao nhiêu.
Thực lực hiện tại tám phần chính là đến từ việc lợi dụng giao kết xác nhập với Nhân Linh Thủy Ngải kia mà có, một bên mẫu thân bồi thuật, mới có thể lại đem mình đối đầu với hắn.
Ngoại trừ níu kéo của hắn một đoạn thời gian cùng phiền toái, thì không phải là thứ gì khó nhai nuốt, bất quá chính là mẹ của ả, gừng càng già càng cay!.
Đổi lại Hồ Bảo Bình, tự nhiên cũng nắm rõ hoàn cảnh bản thân, ở thời điểm tu vi còn toàn thịnh, ả tuyệt đối có thể đa dạng phương thức mà đánh với tên tiểu đạo sĩ tới mức cam lòng.
Nhưng hiện tại thì sao, quỷ khí cạn kiệt đồng dạng với năng lực giảm xuống, trong cái tiểu thành này của mẫu thân, ngoài Dạ Thể, còn có nơi nào để cho ả mò chỗ tốt?.
Hiển nhiên chỉ có phương thức tập kích là khả quan.
Từ nơi này ngẫm ra, liền thấy đại trận pháp chính là ngọn cỏ treo mạng cuối cùng của mẹ con họ Hồ, sống chết đều muốn níu lấy.
Chỉ là cọng cỏ này đối với Tiêu Yến Thanh là không có khả năng lưu lại, "nhổ cỏ phải nhổ tận gốc", không phải sao?.
Thiết nghĩ Hồ gia, cho dù đại trận pháp có giữ được hay không, thật mẹ con mụ sẽ có thể thắng lợi?.
Hai pháp trấn tối hậu, một đã bị tiêu diệt, một chính là Qủy Ngải, làm sao cũng không thoát khỏi việc bị Tiêu Yến Thanh lùng sát.
Tự nhiên Hồ Ân ở nội tâm có chút nặng nề.
Mụ dùng hận thù ném tới Tiêu Yến Thanh một ánh nhìn thâm tàng, tay vỗ vỗ vào lưng Ám Dạ Hắc Mao Sát hai cái, con thú bèn khụy hàng chân trước, để mụ rời lưng nó.
Hồ Ân từ trên lưng thú nuôi nhảy xuống, liền vuốt khoé mõm con vật, ra lệnh.
- Đi, giết tên cẩu đạo sĩ cho ta!.
Ám Dạ Hắc Mao Sát gầm lên, hung hiểm, cuồng dã.
Bản tính trời sinh nó hiếu chiến, ở một bên nhìn tới đoàn người liên miên chém giết, lại hít vào mùi máu tanh từ xác của vô danh nam nhân, không khỏi khiến cho cuồng nộ sôi trào trong máu, lập tức phi thân ra tham chiến.
Oành, một súc lực tàn bạo bất ngờ đập tới, Tiêu Yến Thanh xém chút bị quất bay, rất may còn có linh cảm nhạy bén cứu một bàn, hắn tung mình nhảy đi.
- Ám Dạ Sát!.
Nghiến răng lại, Yến Thanh chống chân nhổm dậy, từ phía sau bắn tới những đường lục khí, lập tức lại gấp rút co mình lăn ra một nơi khác.
Hồ Bảo Bình từ không trung bay xuống, đôi cánh thực vật vỗ phành phạch quấy động tầng không khí.
Ả hung hăng rít lên.
- Ngươi lại lên giọng cho ta!.
Hôm nay lão nương quyết đoạt cái mạng cẩu nhà ngươi, xem ngươi "trừ yêu diệt ma" cái cóc chó gì a!.
- Nói sai rồi, "tróc qủy hàng yêu".
Ta thích nhất là tróc quỷ!.
Ngươi có thực lực, liền tới, đừng ở đó nói nhảm!.
Tiêu Yến Thanh trừng mắt quát, chống tay bật dậy, không ngần ngại thêm pha một ít bộ dáng bất lương vào như thói quen, châm chọc nữ quỷ.
Quả thực đã chọc cho ả tại trên kia tức tới hai mắt đều trừng to, đỏ càng thêm đỏ, hận không thể bắn ra ngoài.
Ả vung tay một cái, từ trên hai cánh tay mọc chi chít những mụn hoa hình dạng kì dị phun ra một đoàn bụi phấn màu tím.
Tiêu Yến Thanh nghiêm nghị, phất tay áo che mặt mũi, vội chạy.
- Mẹ kiếp!.
Phấn hoa độc!.
Lai lịch phấn hoa này hiện tại Tiêu Yến Thanh không có nhận thức, nhưng ở trên mình Quỷ Ngải thì không thể là thứ vô hại.
Có thể đụng trúng da dẻ liền phát sinh ngứa ngáy, có thể hít trúng liền phá tổn kinh mạch, nội tạng, bất kể là cái nào đều vô cùng không nên dính.
Hắn trước tránh địa phương bị phấn hoa kia rơi xuống rồi mới quản tiếp.
Chỉ có điều, ở một bên vẫn còn có một con quái thú.
Roat, roạt, roạt.
Ám Dạ Sát từ sau lưng hắn chồm tới, ba cú vả liên tiếp tung ra, lưng Yến Thanh không may liền trúng một cái, áo bị cào rách một mảng phía sau.
Hắn vận lực chặn lại một ít lực đạo, da thịt xác thực có trầy một mảng.
- Đáng chết!.
Cào con mẹ ngươi!.
Nghiến răng quát, Yến Thanh nhảy dựng lên, xoay người đối mặt với dã thú.
Ngoại trừ ánh mắt hung quang đã lộ ra, mặt hắn chung thủy vẫn không biến sắc.
Ám Dạ Sát thủ phục huớng đối diện nhe nanh giơ vuốt, cái đuôi dài hung hăng ngoe nguẩy.
Tát trúng tên đạo sĩ này làm cho nó hứng thú lên đáng kể, lại tức thời vồ tới, vồ chết cái nhân loại này.
- Con mẹ ngươi, làm càn!.
Tiêu Yến Thanh trừng mắt, múa trường kiếm trên tay, nhắm thời điểm thân thể đồ sộ cuả hắc thú nhảy tới trên đầu, vung kiếm quét qua.
Kiếm ảnh loé sáng giữa không trung vô cùng khí thế.
- Grào!.
Phốc, hạ thân mình xuống ở sau lưng Tiêu Yến Thanh một đoạn, Ám Dạ Hắc Mao Sát thè lưỡi đỏ lòm phì phò thở.
Bên mạn sườn phải của nó lộ một vết da thịt bị thương tổn, máu me chút một bắt đầu chảy xuống, ẩn ẩn thoát ra một tầng hắc khí.
- Súc sinh!.
Một cào trúng ta, ta liền trả ngươi một vạn!.
Hưu, tiếng ám vật xé gió lao tới.
Yến Thanh nhấc chân chĩa kiếm về phía con quái thú hung hăng muốn trừng trị nó, liền đã phải thay đổi lộ trình, nhảy khỏi quỹ đạo của ám vật.
Hồ Bảo Bình trên không, đôi cánh ngoài dùng để bay còn có thể giết chóc.
Chính là từ những nhánh cây nhỏ phóng xuống những đầu gai vừa cứng vừa nhọn.
Phập, phập, phập.
Âm thanh như ngàn vạn mũi tên cùng lúc cắm xuống mặt sàn dồn dập vang lên.
Tiêu Yến Thanh lộn vài cái, địa phương lộn qua sát rạt liền ngập tràn gai nhọn đuổi theo.
Trên không có Qủy Ngải, dưới đất có quái thú, song phương đồng thời đánh tới, mấy phần là ý nghĩa truy cùng giết tận.
- Tôi giúp anh!.
Bóng váy đỏ từ nơi nào đường đột bay tới, hạ xuống bên người Yến Thanh, dùng hàn khí đối chọi với hắc thú đang vần vũ chồm tới.
- Cô nhắm lại?.
Yến Thanh nhếch nửa khoé môi, giọng điệu chảy ra ý trào phúng, lại lập tức nghiêng đầu, tay ném ám khí đối lên nơi Quỷ Ngải vừa lộ ra.
Lê Vi nhíu mày chút đỉnh.
Tên pháp sư này còn có tâm tình khinh thường cô, xem ra đối phương tận lực dồn ép hắn cũng thất bại trong việc gây áp lực lên tinh thần thép của tên này.
Nghĩ như vậy, Lê Vi không khỏi thở dài thay cho đối phương.
- Lê Vi!!!.
Bảo Bình bay trên không, mắt thấy Lê Vi xuất hiện bên cạnh tên đạo sĩ, liền giống như loại kích động muốn giết người, sục sôi sát chiến ở bên trong.
Ả vung hai sải cánh, một chuỗi gai nhọn thẳng tắp đối xuống, phất cánh tay, một đám phấn hoa li ti tản ra.
Có trời biết tới tột cùng ả căm ghét phương thức tấn công này của hỗn thể tới mức nào, đơn giản bởi đây đều đơn phương dựa vào tiện nghi của Nhân Linh Thủy Ngải cùng cổ thuật của mẫu thân, ả căn bản không còn khả năng lấn át ai.
Ở trên tự tôn của bản thân, này chính là một cái tát đau.
Chẳng qua phương diện còn để cho ả điều khiển, chính là cái giao thức kia, vì quỷ hồn hợp nhất với cổ ngải mà tận dụng lấy năng lực của nó.
Ám Dạ Hắc Mao Sát nhảy qua, Lê Vi mím môi, đem tất thảy linh trí tập trung vào đôi mắt dẹp tản ra hoả diễm của ác thú.
Xoạt, cô vung tay áo, bàn tay tựa hồ tạo hình Lan Hoa Chỉ Ấn phóng một đạo hàn khí nhắm thẳng tới mục tiêu.
Mà mục tiêu của Lê Vi là đôi mắt đỏ lửa của con hắc thú.
Phụt.
Tia hàn khí xanh lục bắn tới, như nhập thẳng vào con mắt trái của Ám Dạ Sát, hắc thú ngửa cổ gào rống, tiếp sau đó, Tiêu Yến Thanh liền vung kiếm chém tới, thuận đà chém vào bắp đùi ở chân sau cuả nó.
Hắc thú lăn bịch xuống đất, điên cuồng đứng dậy, rất nhanh thủ phục xuống, mở một mắt nhắm một mắt, nhe nanh gầm gừ.
- Không tồi!.
Tiêu Yến Thanh nhìn Lê Vi, khoé miệng lộ nụ cười, Lê Vi ngược lại chỉ hừ lạnh, quản hắn cười cợt sao.
Grào!.
- A!!!!.
Bóng đuôi dài chắc nịch quất xuống, Lê Vi giật mình mới vội biến thân nhưng căn bản đã chậm một bước, đuôi Ám Dạ Sát ngoài nộ lực căn bản còn có sát khí tích tụ từ việc săn mồi cùng ròng rã ăn xác chết, cú tấn công này dẫu là người hay ma trúng, đều sẽ phải thương tổn.
Vừa vặn lần này nó đánh trúng lưng Lê Vi, cô không khỏi rơi vào đau đớn cả hồn lẫn phách.
- Lùi lại!.
Để tôi!.
Yến Thanh khoát tay ra hiệu, Lê Vi nhăn nhó, trong ánh mắt còn lộ ra chần chừ.
- Đi!.
Hắn liền quát, ở trong mắt nhác thấy bóng ảnh Bảo Bình bay tới.
- Tiện nhân, chạy đi đâu!.
Ả rất nhanh xà xuống, nanh ác chằm chằm nhìn Lê Vi không buông.
Lê Vi trân mắt hoa dung thất sắc nhìn quỷ nữ trong hình dạng cổ ngải phức tạp đương lao về phía mình.
- Để lão tử ở nơi nào?.
Tiêu Yến Thanh tốc độ làm sao lại thua Quỷ Ngải, hắn nhảy tới lãnh đạm đứng chắn trước Lê Vi, Uyển Kiến tiện thể giương ra.
Hồ Bảo Bình đương bay xuống, hai cánh tay mọc đầy những sợi rễ dài ngoằng liên miên phóng tới Lê Vi, đổi lại là hai cánh tay chân chính của ả, tưởng tượng sẽ một trảo nắm lấy cần cổ đối phương bóp cho đến hồn phách tan rã.
Nhưng hiện thực trước mặt ả không có cái cổ nào, ngược lại là một lưỡi kiếm.
Thoáng nhìn thấy bóng kiếm sáng loáng chặn đường, Bảo Bình không khỏi rít lên căm tức, phất đôi cánh bay ngược lên cao, chỉ là, lần sau ả không nên bỏ qua Tiêu Yến Thanh, miễn