Quãng đường về quê ngày thường chỉ có ba tiếng, nhưng dịp tết nhất đến, nó nghiễm nhiên ngấu nghiến thêm một, hai tiếng nữa cũng không có gì tổn hại lắm.
Ai nấy đều đổ xô hướng về quê nhà, không tránh khỏi cảnh đường bị tắc.
Dòng xe cộ nối đuôi nhau xếp xen kẽ chật cứng trên con đường thẳng thớm, chẳng biết đến bao giờ mới cho hết tắc.
Anh ngồi thừa thãi sau vô lăng, sốt ruột nhìn qua nóc những chiếc xe ô tô lớn nhỏ đủ cả, giọng lầm bầm:
- Chắc lại tai nạn rồi!.
Mà tai nạn trên đường quốc lộ thì áng chừng giải quyết cũng nhiêu khê.
Ách tắc xem chừng còn lâu hơn nữa.
Anh ngán ngẩm bật điện thoại gọi về nhà thông báo tình hình hiện tại, xong xuôi đành bó gối ngồi trong " chiếc hộp " kín chờ đợi.
Ngón tay gõ gõ nhịp trên vô lăng cho đỡ buồn tẻ, chợt nhớ tới ai đó, khoé môi vô thức cong lên vui vẻ, lại móc điện thoại ra gọi cho cô.
Muốn tiêu tốn thì giờ thật nhanh chóng thì tâm tình với người yêu là thượng sách.
Anh chỉnh ghế ngả ra sau, ngửa người nằm xuống, chờ đợi thần tiên tỷ tỷ bắt máy.
- A lô!.
- Ừ!.
Anh đây!.
Đang làm gì?.
- Không có làm gì quan trọng.
Đang chuẩn bị rửa lá dong gói bánh chưng với sư cô.
- Tuyệt đấy!.
Anh nghĩ năm sau, anh cũng cùng em rửa lá, gói bánh.
- Ô!.
Tết nay còn chưa qua đấy!.
- Ừ!.
Tính trước làm sau cũng được mà.
- Anh đang ở đâu thế?.
- Anh trên đường về quê, nhưng khả năng là có tai nạn, nên đường đang bị tắc.
- Vậy ư?.
Chờ có lâu lắm không?.
- Không rõ.
Bao giờ đi được thì đi.
- Ưm.
- Viện cô nhi của sư cô dạo này thế nào?.
- Vẫn tốt!.
Em có thêm vài đứa em...
- Ừ!.
Ăn tết xong, lên thành phố thu xếp, anh nhất định vào đó đón em.
- A...không cần đâu.
Anh bận như vậy.
Em chủ động ra được rồi.
- Ngốc này!.
Còn cần khách sáo?.
Anh sẽ giận!.
- Vậy, tuỳ tiện đi.
Giọng cô có chút sai biệt, phỏng chừng khiên cưỡng mà trả lời.
Anh sợ cô buồn bực, bèn điều chỉnh:
- Cứ biết vậy!.
Cụ thể ra sao, sau này bàn tiếp!.
Em đừng nghĩ ngợi.
- Em cơ bản không có nghĩ ngợi.
Chỉ lo cho anh.
- Lo cũng là một dạng suy nghĩ.
Ngốc!.
- ...
- Sao đấy!.
Lại im lặng.
- Đâu có!.
Chẳng biết nói gì với anh...
- Ừ!.
Không nói cũng không sao...!chỉ cần em thở và giữ điện thoại, anh tự nhiên cảm nhận được...!.
Anh nhắm mắt mà thì thầm một mạch.
Lồng ngực nhấp nhô cảm thấy trống trải, hai tay cũng trống trải.
Lập tức lại ước cô hiện ra trước mắt, nằm gọn trên người anh, để anh vòng tay ôm lấy.
Khoảng trống trên đó, ngày qua ngày càng trở nên rộng rãi thêm rất nhiều.
- Anh mệt?.
- Cô hắng giọng suy đoán.
- Ừ!.
Rất mệt!.
Mệt vì chứa chấp nỗi nhớ em.
- A...!nguy hiểm nha!.
Anh ngày càng nguy hiểm!.
- Cô nhảy dựng lên, chán ghét những câu nói quá sướt mướt, cảm giác chúng thật giống nói dối, chót lưỡi, đầu môi.
- Ừ!.
Sao cũng được!.
Anh...
Anh dừng lại giữa chừng, nuốt nước bọt xuống, cổ gà trồi lên, cảm giác mồm miệng đều khô khốc.
Như vướng mắc điều gì đó, anh bỏ lửng câu ấy, buồn bực cựa mình, nói lảng sang chuyện khác.
- Em dạo này ăn uống vẫn tốt đấy chứ?.
Tuyệt đối đừng gầy!.
- Anh sẽ xót hay sao?.
- Chính xác!.
- Chứ không phải là đang âm mưu chuyện xấu...!- Cô nheo mắt, bụng dạ tay họ Trần tên Vương này cô đi guốc trong đó, tâm tư thế nào nghiễm nhiên cũng không qua mắt được cô.
- Em...nói thế nghĩa là sao?.
- Anh mở mắt, chân mày rậm chau lại, bắt đầu hậm hực.
- Em nghĩ xấu về anh, anh cúi đầu cam chịu.
Nhưng nếu là chuyện xấu chính đáng, có phải là vẫn được phép động thủ hay không?.
Anh khàn giọng, âm điệu đã nhiễu dính dục vọng.
Môi mỏng cong lên cười trừ.
- Anh...!Quả thực mặt rất dày!.
- Cô kinh hãi.
- Nếu mỗi ngày được gần gũi em, thì da mặt anh có dày thêm bao nhiêu cũng rất vui vẻ!.
- Giọng khàn khàn đáp lời, hai mắt đã lại lim dim như đang tơ tưởng loại chuyện trần tục nào đó.
Cô dường như cũng cảm nhận được tâm tư anh, không hẹn mà gặp hai má đều tự đỏ bừng lên, tim nhỏ đập loạn.
Hơi thở dường như cũng dính chút hồi hộp, lí nhí nói:
- Đường...!đường đã có thể đi tiếp chưa?.
- Anh đói...
- Ngoan ngoãn, về tới nhà liền được ăn cơm.
Cô chừng