Nửa tiếng sau, cánh cửa nhà tắm hé mở, làn hơi nước ẩm ướt thừa dịp xông ra ngoài.
Trúc nhón chân bước ra, trên tay cầm khăn tắm bằng bông đang nghiêng đầu xoa xoa tóc còn ươn ướt.
Cô dừng lại khi nhìn thấy điệu bộ của Vương ở hướng đối diện.
Anh đang ngồi duỗi chân trên giường, khoanh tay nhìn cô chằm chằm, trán còn cau lại, ánh mắt ấy đúng là không lộ chút vui vẻ nào.
- Em tắm gì mà lâu thế?.
Anh thiếu chút nữa là lao vào phá cửa!.
- Ơ...!em, cả ngày ngồi tàu bụi bặm khó chịu nên em tắm lâu.
- Không được!.
Tắm lâu quá cũng không tốt.
Lần sau tắm nhanh lên!.
- Vâng.
Em biết mà.
- Lại đây.
Anh giơ một tay vẫy cô bước đến.
Giọng nói từ nghiêm khắc lập tức ôn nhu, nhẹ nhàng trở lại.
Cô ngập ngừng, chưa dám bước tới, hai tay nắm chiếc khăn bông thật chặt.
Lồng ngực tự nhiên lại căng thẳng, Trúc hơi cau mày khẽ nghoẹo cổ nhíu vai một cái, vẻ mặt lộ ra một tia đau nhức rất khẽ.
Thấy cô chần chừ, anh lại lên tiếng.
- Làm gì thế?.
Cô ngớ ra, đưa chân bước tới phía giường ngủ.
Tới nơi, chưa đợi Huyền Trúc đặt mông ngồi xuống, Vương đã đưa tay kéo cô lại phía mình.
Trúc tiện đà nhào vào lòng anh, cô khẽ kêu lên rồi lồm cồm chống tay vào ngực anh muốn thoát ra.
- Im nào.
Để anh ôm em một chút.
Đừng náo!.
- Nhưng, nhưng em hơi khó ngồi.
Vương mở mắt, dùng hai tay nắm lấy eo cô nhấc người cô lên, đặt ngay ngắn trên bụng và hai chân mình, đem cô đối diện với mình.
Trúc lại một phen kêu oai oái, mắt lộ bối rối.
Anh nghiêm chỉnh nhìn thẳng vào mắt cô, hai tay vẫn còn chống lên eo thon, rồi anh nói.
- Thế này, đã thoải mái chưa?.
Có thể ngoan ngoãn cho anh xem một chút được chưa?.
- A...!xem cái gì?.
Cô vội vàng hỏi, giọng điệu kinh ngạc.
Anh giơ ngón trỏ dí vào chóp mũi cô, bặm môi nói.
- Em nghĩ, anh muốn xem cái gì?.
Đầu óc đen tối!.
- Đâu có!.
Em không phải!.
Cô kêu lên hoảng hốt, lòng dạ mình bị người khác hàm oan.
Anh cong môi, tủm tỉm nói.
- Biết được!.
Anh là muốn ngắm em một chút...!Để xem, thời gian qua em đã sống thế nào...
Giọng anh nhẹ dần, nhỏ dần, vừa thì thầm vừa đưa tay lên vén tóc cô qua mang tai.
Nhẹ nhàng đưa cả hai bàn tay lên ôm lấy hai má mà nâng niu, ngón tay cái cứ miết qua miết lại trên đôi gò má.
Giây lát sau, anh nhíu mày, mắt sâu thẫm lại, trầm giọng than thở.
- Gầy quá.
Em đừng càng ngày càng tiều tuỵ như vậy chứ.
Thật giống đang bị ốm...!có phải không???.
Anh nhấn mạnh, giọng điệu băn khoăn, hai mắt gắt gao trên khuôn mặt cô dò xét.
Trúc ngồi thẩn trên người anh, đưa hai tay lên nắm hai tay anh đang ôm lấy khuôn mặt mình, nhỏ giọng đáp.
- Chắc tại dịp này chăm sư cô ốm và đám nhóc nên em bị sụt cân thôi.
Không sao đâu.
- Không sao???.
Em có biết là em trông yếu ớt và tiều tuỵ đến mức nào không?.
- Anh không dằn lòng được thốt lên, âm điệu đã khó chịu.
Nhưng rồi nhớ lại nguyên nhân vì sao cô như thế, chẳng phải tại anh ư?.
Anh lại nhắm mắt, hít vào một hơi kìm giọng nói nhẹ nhàng trở lại.
- Anh xin lỗi, anh không phải tự nhiên nổi giận, chỉ là sợ em bị ốm, là lỗi của anh.
Từ mai anh sẽ chăm cho em khoẻ trở lại, được không?.
- Nói rồi đưa hai tay ôm cô vào lòng.
Trúc không nói gì, hai mắt tròn đen láy vẫn không biểu lộ cảm xúc nào đặc biệt, tuyệt nhiên vẫn là cái nhìn bâng quơ đượm chút buồn, ngoan ngoãn để anh ôm vào.
Cô còn không có lấy một cái chớp mắt.
Vương lại ôm Trúc hồi lâu đơn thuần như thế, chỉ vuốt ve tóc và xoa lưng cô.
Lúc này mới chợt nhớ ra một điều, bèn đánh mắt nhìn xuống dưới.
Trúc đang mặc một cái váy trắng không dày lắm.
Mắt anh lộ tia thắc mắc liền hỏi.
- Em không lạnh à?.
Ăn mặc phong phanh thế này.
Người em chỗ nào cũng lạnh.
Lại còn không có quần áo ấm nữa.
Ngày mai lập tức đi mua!.
- Va...vâng.
Đi vội nên em không mang được gì nhiều.
- Ừm.
Lấy tạm áo của anh mặc.
Để anh lấy.
- Thôi.
Mai đi.
Giờ nằm trong lòng anh cũng bằng mặc ba lớp áo rồi.
Cô níu tay anh vùng vằng nửa đùa nửa thật, anh liền bị thái độ nũng nịu đáng yêu ấy làm cho mềm nhũn ra, bèn gật đầu vuốt ve bàn tay cô.
Chợt thấy tay cô thật lạnh, lại ghé miệng xuống hà hơi thở của mình vào sưởi ấm chúng.
Hai tay anh áp chặt tay cô vào trong, khẽ xoa xoa, vậy mà cái lạnh lì lợm chẳng hiểu sao không chịu rời khỏi đôi tay Huyền Trúc, hồi lâu sau tay vẫn lạnh như băng.
Vương nhăn trán lầm bầm.
- Không khoẻ, cho nên tay chân và cơ thể mới dễ nhiễm lạnh như vậy.
Mai em ăn nhiều vào cho anh, có biết chưa?.
- Va...vâng.
Biết!.
- Trúc lắp bắp đáp, hai mắt cụp xuống nhìn hai tay anh ấp lấy tay mình trân trân, toả ra tia bối rối.
Bọn họ tâm tình hồi lâu, lúc này đã nửa đêm.
Vương từ lúc đem cô ngồi trên người mình đến giờ, thân thể đã dần nóng lên.
Cuối cùng, cảm thấy một cỗ bí bách lại trỗi dậy tù túng nơi thân dưới.
Càng vuốt ve, ôm ấp thân hình bé nhỏ, yểu điệu trong lòng, anh lại càng bồi hồi, chộn rộn.
Tâm trí đã bắt đầu nhiễu loạn.
Hai mắt lim dim, cằm lại tì trên đỉnh đầu cô, tay khẽ xoa xoa lưng cô mà mơ màng.
Trúc lúc này đã ngả đầu nép vào lòng anh, hoàn toàn thả lỏng, ngoan ngoãn cho anh ôm ấp.
Cô cứ như một con búp bê xinh đẹp im lìm, không biết phản ứng, không có cảm xúc.
Tuy nhiên, Vương lại không nhận ra điều ấy.
Cơ bản anh là đang rơi vào cơn đói của dục vọng vốn bị giam cầm bấy lâu nay, thực sự đã chờ rất lâu cho đến ngày để phát tiết cùng cô.
Anh rất nhớ, rất rất nhớ từng bộ phận trên cơ thể ấy, mùi hương ngọt ngào bí ẩn, dáng hình mềm mại, đủ đầy.
Như một phản xạ tự nhiên, hai tay anh mò tới tà váy trắng vén nó lên, luồn vào trong, lại tìm đến bờ eo thon nâng lên, để cô ngồi cao hơn mình, rồi vục đầu vào giữa khuôn ngực tròn mà hít lấy mùi hương hoang dại ấy.
Tà váy trắng tinh đã bị anh vén lên cao qua đáy thắt lưng, vắt xoã trên hai cánh tay anh lúc này không ngừng động đậy mân mê bờ mông mềm mại.
Anh khàn giọng nói khẽ.
- Trúc, anh đói...
- ...
Cô không trả lời, vẫn vu vơ ôm lấy đầu của anh.
Không cần cô trả lời, anh vẫn lại tiếp tục cái việc thám hiểm thân thể cô như thế, nhanh chóng mở dây cài áo lót rồi đến hàng khuy cổ váy, vội vàng động chạm da thịt.
Chiếc váy tuột xuống khỏi vai, để lộ bờ vai mong manh và chiếc cổ thuôn dài.
Anh miết một tay dọc tấm lưng ong, một tay đưa lên nhào nặn khuôn ngực trần đã căng lên, mở miệng ngậm lấy nó.
Trúc ngồi thẳng lưng, đối với loại cảm xúc kích thích kì lạ như thế này lại không tỏ ra chút gì chếnh choáng giống