Vương mở khoá xe, mở cửa, thò đầu vào khu vực cạnh vô lăng tìm kiếm bao thuốc cùng bật lửa.
Trước đây, Trúc bắt anh cai thuốc, anh vì muốn cô vui vẻ liền ưng thuận.
Nhưng mà trong thời gian chia tay, nhiều lý do tiêu cực khiến anh quay trở lại hút thuốc, coi như là một sự giải toả căng thẳng, phiền não trong lòng.
Dạo này anh lại ít hút hẳn, do sống với Trúc, ở trong nhà không dám hành động tuỳ tiện, thỉnh thoảng trên công ty do áp lực công việc mới hút một, hai điếu.
Xong rồi cũng quăng luôn đâu đó trên xe.
Tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng thấy nó nằm trong hộc để đồ.
Anh tóm lấy rồi nhanh chóng khoá xe quay trở xuống dưới.
Trời vào đêm nhiệt độ càng hạ, tự nhiên trong khung cảnh mênh mông này anh lại muốn rít một điếu thuốc.
Tính rằng, trong lúc trở về chỗ Trúc, tranh thủ giải quyết một điếu, ra đến chỗ cô xong xuôi là vừa.
Đốm lửa nhỏ xíu nơi đầu điếu thuốc lá cứ lập loè trong đêm tối như bụng con đom đóm, có điều nó màu cam còn đom đóm thì màu xanh lục.
Vương đưa tay kẹp mẩu thuốc đã cháy gần hết quăng vào bụi cây, đồ rằng sắp tới nơi Trúc đứng lúc nãy bèn đi chậm lại đưa mắt ngó quanh.
Nhưng thật lạ là anh không thấy bóng dáng của cô đâu cả, ánh đèn vàng mờ tỏ từ căn chòi canh rìa vườn vẫn đều đều hắt tới, thế nhưng chỉ thấy những cây đào bị bỏ lại lưa thưa, còn người đã biến mất.
Vương thoáng lo sợ, cái cảm giác luôn thường trực trong lòng anh chính là lo sợ như vậy.
Sợ rời khỏi vòng tay anh, cô sẽ gặp nguy hiểm.
Vương chầm chậm bước về phía trước, thận trọng nhìn thật kĩ từng khoảng đất.
Miệng khô khan còn đọng lại mùi thuốc lá hăng hắc nơi cuống họng.
- Trúc!.
Em ở đâu thế?.
Anh cất tiếng khàn đặc kêu tên cô.
Phía trước một bụi cỏ lau mọc cao cao, lộ ra một đôi chân nằm dọc theo triền đất bất động.
Mắt Vương trừng lên, lao nhanh về phía ấy.
Nhận ra Trúc đang nằm bất tỉnh nhân sự sau bụi lau, mặt mũi y như một xác chết, anh hoảng hồn, mặt đen lại, quỳ sụp xuống, nhấc hai vai cô dựng lên ngả vào vòng tay mình mà lay.
Giọng bắt đầu lạc đi.
- Trúc!.
Trúc!.
Em làm sao thế này?.
Trả lời anh.
Đừng làm anh sợ!.
Xin em!.
Anh bối rối, toàn bộ đều hoảng loạn, chỉ biết ôm ghì lấy cô mà kêu lớn lên.
Trong đầu chính là mường tượng ra cảnh cô bị tấn công bởi người hoặc con vật gì đó.
Mấy giây sau, tâm trí anh bình ổn lại đôi chút, bèn ngưng lại, vội vàng xốc cô lên chạy về nơi đậu xe ở trên cao.
Anh không ngờ, mục đích đem cô ra ngoài là để cô khoẻ lên, đâu thể ngờ là lại hại cô thành ra như vậy.
Tâm can đã rối loạn lại còn chịu thêm lương tâm dày vò, thực sự đã như tấm vải nhàu nát tươm.
Trúc mệt nhọc mở mi mắt nặng trĩu ra, lờ mờ nhìn thấy một cái trần thấp màu ghi, thỉnh thoảng thân thể còn bị thứ gì làm cho rung lắc, cô mím môi đẩy tay chống dậy, đầu óc còn chếnh choáng, tấm lưng đau nhức, cổ họng khẽ rên một tiếng.
- Em tỉnh rồi à?.
Trong người thấy thế nào?.
- A...
Trúc giật mình ngoảnh đầu nhìn, thấy khuôn mặt Vương còn thất sắc đang chau mày nhìn cô qua chiếc kính gắn trên đầu xe, âm điệu lo lắng.
Thì ra là cô đang nằm trên ô tô.
Trúc đáp.
- Em...!không sao, anh đừng lo.
Chả lúc tìm bụi cây đứng đợi anh, em bị vấp cục đá ngã nhào ra bất tỉnh.
Không có làm sao hết.
- Thật không?.
Vương trầm giọng nghiêm túc.
Anh lái xe đã chậm dần.
Ban nãy khi bế cô từ dưới vườn cây lên, anh có kiểm tra tổng thể toàn bộ thân thể cô xem có vết thương hay không.
Đúng là không có gì, nhưng vẫn là định lái xe thẳng đến bệnh viện kiểm tra một chuyến.
- Anh đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Chắc chắn sẽ tốt hơn.
Nhỡ có chuyện gì còn kịp thời điều trị.
- Anh nói gì vậy?.
Em chỉ là cơ thể bị suy nhược nên không chịu được nổi một cú ngã mà thôi.
Đến bệnh viện làm gì?.
Mau về nhà.
Trúc nhăn nhó giải bày, trong bụng đã cuống lên.
Vương không trả lời, hai tay anh ghì chặt vô lăng, xem chừng đang suy nghĩ rất lung.
- Em chắc chứ?.
Anh chỉ lo cho em.
Có thể, nên đi khám một chuyến.
- Em chắc!.
Em không sao cả.
Nếu có, sẽ đau đớn, em làm sao chịu được, có đúng không?.
- ...Được!.
Vậy về nhà!.
Vương đanh giọng, nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn, ánh mắt thâm trầm.
Trúc lén lút nhìn anh, trong bụng là rất lo sợ, không biết lúc này anh đang nghĩ điều gì.
Rất ít khi anh tỏ thái độ cứng nhắc với cô như vậy.
Nhưng thực ra, Vương lúc này là đang tự trách mình trong lòng, chuyện hôm nay, xem ra là anh tính sai mất rồi.
Chẳng những không đạt được mục đích mà còn suýt chút nữa hại cô thêm khốn đốn.
Tại anh.
Cứ thế, Vương im lìm ôm tâm trạng dằn vặt đó hoàn thành quãng đường từ ngoại thành vào nội thành rồi trở về chung cư.
Hai người vướng mắc những suy nghĩ rối loạn của riêng mình, tâm tư cũng vì thế liên luỵ rất nhiều.
Đêm đó hai người trở về liền tắm rửa qua loa rồi lên giường.
Vương sợ cô bị doạ một trận như vậy thì sẽ mệt, bèn hối thúc cô mau đi ngủ sớm.
Đúng là nghĩ cũng bật cười, chính anh cũng là bị doạ cho một phen mất vía.
Nhớ lại sắc mặt Trúc lúc ấy cứng đơ, trắng xanh kì lạ như sáp là anh lại thoáng lạnh người.
Nhìn cô thiêm thiếp ngủ, ngay ngắn nằm trong chăm ấm đệm êm lòng anh bỗng trùng xuống, tự mường tượng ra cảnh cô bất động nằm đó mắt nhắm im lìm không bao giờ tỉnh lại nữa, anh nuốt nước bọt, còn môi thì đã mím chặt lại.
Anh rất sợ, chính là rất sợ một bi kịch như vậy.
Vội vàng vươn tay ra kéo mép chăn lên che kín cổ cô để xua tan đi ý nghĩ kì quặc, kinh dị đó.
Vẻ mặt thất thần phảng phất chút mỏi mệt, anh chống tay đứng dậy, cất ghế rồi nhẹ nhàng lên giường nằm sát bên cô, giây lát sau cũng nhanh chóng ngủ quên từ bao giờ.
- Ào...!ào...
Trúc hạ đôi chân trần cho chúng chạm vào mặt cát mềm ướt vừa bị một con sóng liếm qua.
Cảm giác mát lạnh dưới lòng bàn chân, cát liền tuồn qua những kẽ ngón chân trồi lên lem nhem.
Cô bước chậm rãi tiến ra bờ biển.
Từng cơn gió mang hơi ẩm nồng đậm vị muối mặn mòi từ đại dương thổi tới tung bay mái tóc dài mềm mại, để lộ ra khuôn mặt thon thả, nhỏ nhắn.
Đôi mắt hơi nheo lại dưới ánh nắng rực rỡ nhưng vẫn sâu thăm thẳm.
Phía trước mặt cô là biển cả, tiếng sóng rì rào như tiếng đàn du dương, đều đặn vỗ vào bờ tung bọt trắng xoá.
Trúc dừng lại, môi nhỏ mấp máy.
- Bảo Bình...
Một bóng hình thướt tha xuất hiện nơi đáy mắt đen láy của Huyền Trúc.
Cũng mái tóc dài như mây bị gió thổi tung bay, dáng hình mảnh mai, nhỏ nhắn.
Người con gái ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh lam nhạt đang đứng xoay lưng lại phía cô.
Nghe tiếng gọi liền chậm rãi xoay người lại.
Cô gái nhoẻn miệng cười, nụ cười đẹp tựa tia nắng rực rỡ nơi bờ biển.
Hai người con gái đứng đó nhìn về nhau, tựa như hai cây liễu xanh tươi