Cuối cùng, Vương rốt cuộc cũng đã quay trở lại.
Đó là một sáng thứ Tư bình thường như bao ngày thứ Tư khác trong tháng.
Duy chỉ có một điều bất thường, thì lại đến từ phía con người.
Vương khép cửa căn hộ, đã thấy bóng Trúc ngồi im lìm bên giường, ánh mắt đen thâm trầm nhìn như không nhìn, dáng hình cô quạnh.
Anh ngẩn ra một chút, từ từ mở miệng.
- Trúc!.
Thấy anh về không vui sao?.
- Có!.
Trúc chậm chạp cất lời nhưng không hề thay đổi thái độ.
Vương hơi chột dạ, lẽ nào Trúc đã cảm nhận được chuyện gì.
Anh đằng hắng, nhếch môi đùa cô.
- Xem em kìa, trả lời vô vị.
Có phải là đã giận anh rồi hay không?.
Vì anh lên trễ sao?.
Vừa nói anh vừa chậm rãi tiến tới chỗ người con gái, khom người chống hai tay quanh người cô, ghé đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tròn đen láy.
- Nói cho anh biết, anh khiến em giận à?.
Trúc vẫn im lặng mà nhìn vu vơ đi đâu đó, anh bèn đưa tay nắm lấy chiếc cằm thon kéo qua khiến mặt cô đối diện với mặt mình, thu hút ánh mắt làm như vô tình kia trở lại trên mắt mình mà thủ thỉ.
- Vợ bé nhỏ, ai làm em giận?.
- Không phải chính anh sao?.
Trúc cuối cùng cũng chịu mở lời, lại hỏi ngược lại anh.
Vương nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm đầy ân ái lướt nhanh trên gương mặt sầu mị kiều diễm của Trúc.
- Thực xin lỗi, vậy em có thể cho anh biết, anh đã phạm lỗi gì hay không?.
- Rất nhiều, cũng rất nặng!.
Trúc trầm giọng.
Gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của cô lạnh lùng mà nhìn anh.
Vương đã sẵn trùng lòng xuống từ lâu, anh im lặng đối diện với cô giây lát, bởi vì cảm giác dằn vặt mình là một kẻ khốn khi phải dấu giếm chính người con gái mình yêu đang đè nát cõi lòng anh lúc này.
Anh không dám nhìn vào mắt Trúc nữa, phải đảo ánh mắt thật nhanh như chạy trốn, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh và thoải mái mà nói với cô.
- Là chuyện gì?.
- Anh tự biết mới phải chứ!.
- Anh không biết!.
- Dối trá!.
- Em hãy nói rõ anh nghe!.
Đừng chỉ trích anh như vậy!.
Anh trầm giọng nghiêm túc, là vẫn muốn tự cô nói ra vấn đề trong lòng mình, anh đâu biết chắc chắn cô giận là bởi chuyện gì, thế nên không thể tự tiện thổ lộ ra chuyện đánh ghê tởm của mình được.
Xem ra anh chính là muốn ném chúng xuống tậm đáy lòng mình mà lấp lại, cũng không có đủ can đảm để nói rõ ràng sự tình cho cô biết.
- Được!.
Trúc cũng trả lời chắc nịch.
Cô đưa tay gạt hai tay anh đang chống quanh người mình ra, làm anh phải đứng thẳng lên, rồi không nhìn anh mà nói.
- Mấy ngày hôm nay anh rất bận hay sao?.
- À...!Tất nhiên rồi!.
Không phải anh còn chăm bố sao?.
Chỉ có mấy ngày nghỉ nên anh muốn dành thời gian ở bên bố nhiều một chút, thành ra, việc liên lạc với em có ít hơn.
Vương từ tốn giải thích, trong bụng thở phào nhẹ nhõm vì tảng đá lớn vừa bị phá vỡ.
- Có đáng tin sao?.
Em còn tưởng anh là bận vui chơi bên người khác!.
Trúc tỏ vẻ hồ nghi, giọng càng lạnh tanh.
Vương một khắc lại chột dạ, nhanh chóng phủ nhận.
- Đâu có!.
Em trở nên mẫn cảm hơn xưa rồi đấy tiểu thần tiên à!.
Tình cảm anh thế nào, chẳng lẽ em còn không hiểu...người con gái anh có cảm giác sâu đậm, chỉ có em...
Nói đến đây, giọng anh đã thẫm lại, nhẹ nhàng tuyệt đối.
Lại cúi người nâng khuôn mặt nhỏ vì giận dỗi của ai đó mà đã trở nên cứng lại.
Anh miết hai ngón tay cái lên mi tâm của cô, giây lát sau khiến chúng giãn ra, không còn chau lại nữa.
Anh có thể nói dối việc làm của mình, nhưng tình cảm lại tuyệt đối hoàn toàn đều là thật lòng, không một chút xảo trá.
Bởi vì nó xuất phát từ trái tim nóng rực của anh, không phải bộ não.
Thế nên, câu anh nói với cô, tựu chung đều tràn ngập sự yêu thương.
Trúc quay sang nhìn anh, môi nhỏ mấp máy.
- Em có nên cảm động hay không?.
- ...
Vương sững lại bởi câu hỏi mang đầy vẻ khách sáo ấy.
Đáy tim chợt quặn thắt.
Anh biết anh đã tổn thương cô nhiều như thế nào.
Cô còn chưa hồi phục.
Thế mà bây giờ, anh lại chuẩn bị làm trái tim yếu ớt, nhỏ bé ấy vì mình lại một lần nữa sắp sửa rỉ máu.
Vương mím môi, bất chợt ôm lấy khuôn mặt cô thật chặt, hôn cô thật mạnh.
Đôi môi chà sát qua lại gắt gao khiến Trúc nhăn mày, cô đưa tay đẩy anh ra nhưng không thể.
Khuôn miệng nhỏ nhắn đã bị anh lấp đầy, mạnh mẽ chiếm hữu, khiến cô không còn khả năng cất tiếng nói, chỉ khẽ kêu nơi cuống họng.
Vương hôn cô thật lâu.
Cảm giác giày vò, khổ sở, bế tắc trong lòng theo nụ hôn ấy mà tuôn trào ra bên ngoài, lại càng gặm nhấm đôi môi mềm mại kia mạnh mẽ hơn.
Anh đang phát tiết.
Phát ra hết những nỗi đau khổ cùng cực không thể giải bày.
Đến khi cảm nhận thấy dư vị mằn mặn cùng chút mùi tanh nồng len lỏi trong khoang miệng mình, anh mới tỉnh ra, từ từ dừng lại, cũng buông cô ra.
Nhìn thấy khoé mắt cô đã rỉ ra hai hàng chất lỏng trong suốt, còn đôi môi thì bật máu.
Anh thở gấp, hít thật sâu rồi kềm giọng run run nói.
- Anh xin lỗi...!anh rất nhớ em...!Có đau lắm không?.
Trúc mắt ngập nước lắc đầu, hai mắt trong veo nhìn anh.
Vương tan nát cõi lòng, ôm ghì cô vào ngực.
Anh nhắm mắt, xoa nhẹ lưng cô mà thủ thỉ.
- Anh xin lỗi, thật xin lỗi em!.
Ngàn vạn lần xin lỗi em.
Trốn phía trong ngực anh, Trúc đã đau đớn không dằn được mình mà bật khóc rưng rưng.
Cô cảm nhận thấy có điều gì đó rất ghê gớm và nặng nề đang bao phủ lên Hiểu Vương.
Chính là điềm xấu, thế nên lại càng khóc mãnh liệt hơn.
Vương thấy cô khóc to như vậy, lòng khó chịu khôn cùng, nhăn mặt vỗ lưng cô tha thiết.
- Đừng khóc, đừng khóc!.
Xin em đấy!.
Anh vẫn ở đây!.
Cô thôi khóc, chỉ còn dấm dứt nấc khẽ nơi cuống họng.
Nước mắt nước mũi tràn trên mặt, lem nhem cả lên áo anh.
Vương nâng cô lên, dùng tay lau sạch chỗ nước mắt ấy, lại hôn nhẹ lên trán cô, bế cô ngồi ngay ngắn trên giường.
- Ngốc này, thật là mau nước mắt!.
Em muốn doạ chết anh à?.
Biết anh sợ thấy em khóc thế nào hay không?.
Anh nhẹ giọng trách cứ.
Cô ngơ ngác nhìn anh.
- Có phải, vì thế em rất ngốc không?.
Vì thế mà anh chán ghét em...
- Hàm hồ!.
Anh cả đời chỉ muốn bảo vệ!.
Tin anh.
Anh nhỏ giọng thổ lộ.
Có thể anh không có khả năng để làm nhưng ý nguyện đó mãi mãi là sự thật.
Cô chính là người mà anh muốn bảo vệ cả đời.
Thế nhưng, lại có một điều anh phải dùng cả đời